Tone của Tăng Duy Tân: F#m
Em ơi đừng [F#m]khóc bóng tối trước mắt sẽ bắt em [C#7]đi
Em ơi đừng [Bm]lo em ơi đừng cho tương lai vụt [C#7]tắt.
Sâu trong màu [F#m]mắt có chút tiếc nuối phút cuối chỉ [C#7]vì
Em đâu hề [Bm]sai em đâu thể mãi để trái tim [C#7]đau
Không còn [F#m]tương lai, em cũng chẳng còn [C#7]thương ai.
Sau bao niêm [Bm]đau em mong rằng con tim em dừng [C#7]lại.
Nỗi nhớ này [F#m]lâu phai, nhốt em trong một [C#7b9/C]lâu đài,
Lâu đài của [Bm]những cơn đau bất tận[F#m].
Vì sao em phải [F#m]khóc? Có đáng để buồn [C#7]đâu
Tình yêu như cơn [F#m]lốc thoáng phút chốc lướt qua thật [C#7]mau.
Vì sao em phải [F#m]khóc? Có đáng để buồn [C#7]đâu
Rượu kề môi em [F#m]nốc, thoáng phút chốc đã vơi u [F#m]sầu
Verse 2:
[F#m]Buông bàn tay để chấm hết, tất[C#7] cả thứ làm em buồn,
[Bm]bao gồm cả cuộc đời của em[C#7].
[F#m]Em à cho dù có khóc, cũng[C#7] sẽ đến ngày phải quên,
[Bm]thiên đường vẫn chờ ngày em đến[C#7].
Hiển thị bình luận