Lỡ yêu [Am]rồi, làm [Dm]sao quên được anh [Am]ơi !
Những đêm [Am]buồn, nhìn [A7]về dĩ vãng xa [Dm]xôi [G]
Đếm bao kỷ [Em]niệm, là bao nhiêu [Am]tình
Mà đành quên [Am]sao, anh giờ đành quên [C]sao?
Tình mình hôm [F]nao, đâu [A7]ngỡ rằng chiêm [Dm]bao
Nhớ [E7]thương ôi là [Am]bao. [A]
Nhớ [A]lúc anh giã [D]từ, chiều phai cuối [A]trời
Nhìn hoàng hôn [C#m]rơi, nắm [E7]tay em buồn khẽ [A]nói:
[A7]“Mình yêu nhau [D]mãi, suốt đời nghe [A]anh”
Chiều kia sẽ [D]vơi, và màu hoa sẽ [A]phai
Tình ta sẽ [A]không, nhạt màu như nắng [E7]mai
Mà đẹp như ước [A]mơ. [A] [Am]
Tiếc thay [Am]rằng, thời [Dm]gian không ngủ trên [Am]môi
Lỡ xa [Am]rồi, tình [A7]trường sẽ trắng như [Dm]vôi [G]
Đã thương nhau [Em]rồi, thì quên sao [Am]đành
Một người đêm [Am]thâu, mong một người nơi [C]nao
Còn gì cho [F]nhau, hay [A7]chỉ là thương [Dm]đau
Khắc [E7]ghi vào lòng [Am]nhau.
Hiển thị bình luận