Capo 4
Từ dạo [D]ấy, không còn nghe tiếng [F#m]anh
Báo thức em mỗi [Em]sáng chúc em một ngày [G]mới. [A]
Từ dạo [D]ấy, em vẫn lặng lẽ [F#m]thôi
Vẫn cô đơn sớm [Em]tối vẫn bên cây đàn [G]khi đêm [A]về.
Và rồi ngân [G]nga mấy câu hát thân [F#m]thuộc
Là bài hát anh [Em]từng hát [G]dành tặng em năm [A]nào.
Để rồi hôm [G]nay vẫn là những ký [F#m]ức buồn thương
Giờ tan theo [Em]gió trời về [Gm]nơi [A]khác.
Một câu nói [G]dối vô tình làm em [F#m]khóc mãi một [Bm]mình
Khi anh [Em]đưa bờ [A]vai anh cho ai [D]kia tựa vào?
Một câu xin [G]lỗi vội vàng hoá ra lại [F#m]càng đớn [B7]đau
Trả lại [Em]anh cho cuộc đời khi anh [G]không [A]là của [D]em
Bridge
[G]Ngày từng ngày em [A]vẫn cứ trông sao [F#m]lòng tưởng như trống [Bm]rỗng
[Em] [Em] [G] [A]
Hiển thị bình luận