Mắt môi anh hoen mờ, vì chờ đợi [C]người bao [G]đêm.
Tiếng mưa rơi rất nhẹ anh tưởng [Am]như là bước chân [Em]em.
Thế nên chạy thật nhanh, bước ra hiên [Dm]nhìn quanh,
chợt nhận ra màn đêm đã [C]buông [Dm]trong màn mưa hắt [G]hiu.
Biết em ra đi rồi sẽ [C]chẳng trở lại bên anh
thế nên anh [G]dối lòng để rồi đêm ngày vẫn [Am]trông [Em]mong,
Vẫn tin một ngày mai bước chân [Dm]em về đây
dù tình yêu không [C]còn như trước, niềm [Dm] [Dm]tin này là nhựng đau [Am]thương.
[Am]Nhưng anh đây sẽ luôn thứ tha luôn chờ [Em]em
anh không quan tâm em [F]là người khiến [C]anh đau buồn.
Vì khi [Dm]yêu em là anh đã biết trước [C]nỗi cô đơn
đành thôi anh đây sẽ [F]được có [G]em
[Am]Khi con tim này đã trót trao cho [Em]em
rồi anh không mong gì [F]hơn sẽ bên em [C]muôn
đời, thôi [Dm]thì anh chỉ xin được hứa với em [C]rằng :
trọn đời anh sẽ mải cô đơn để [F] [G]chờ [C]em
Hiển thị bình luận