ĐK:
Người là cơn [Am] gió chẳng thể chạm đến giấc [Em] mơ chẳng thể đánh thức
[F] Thiên đường không mở lối nỗi [C] đau không liều thuốc dứt
[Dm] Điếu thuốc chẳng thể nào đốt [Am] tay cũng chưa buông được
[Dm] Sao tôi có thể quên bóng [E7] người.
1. [Am] Ngày ấy em không bước [Em] vào thế giới của tôi
[F] Lời yêu thương đừng nói cùng [C] tôi
[Dm] Chắc bây giờ đã khác [Am] chẳng cố chấp tin rằng
[Dm] Đời này còn một tình yêu khó [E7] phai.
2. [Am] Giờ đây em liệu có [Em] liệu có lúc nào đó
[F] Một giây thôi có nhớ về [C] tôi
[Dm] Tôi sẽ lại ngu ngốc [Am] vội bước đến bên người
[Dm] Mặc kệ bỏ lại hết phía [E7] sau.
ĐK:
Người là cơn [Am] gió chẳng thể chạm đến giấc [Em] mơ chẳng thể đánh thức
[F] Thiên đường không mở lối nỗi [C] đau không liều thuốc dứt
[Dm] Điếu thuốc chẳng thể nào đốt [Am] tay cũng chưa buông được
[Dm] Sao tôi có thể quên bóng [E7] người.
Người là cơn [Am] gió chẳng thể tìm thấy khóc [Em] mãi chẳng thể nguôi ngoai
[F] Câu biệt ly không thể nói [C] khi đông tàn buốt giá
[Dm] Cố nén nhưng sao lại khóc [Am] chén rượu cay không cạn
[Dm] Vết thương không liều thuốc chữa [E7] lành.
Hiển thị bình luận