1. Thôi [Em]nhé ! Đành thôi cách biệt [Am]rồi.
Hai [D]đầu mưa nắng quá xa [G]xôi.
Đành mang thương [E7]nhớ trong ký [Am]ức.
Gửi lại cho [B]ai tận cuối [C]trời [B7].
Như [Em]loãng chiều [E7]sương trên tóc [Am]mây.
Vẫn [Em]còn đằm [D]thắm, vẫn ngất [G]ngây.
Như [C]vệt nắng vàng trong chiều [Am]muộn.
Chếnh [Bdim7]choáng em [B7]về mộng đất [Em]say.
[E]Qua miền núi đỏ, đến sông [F#m]xanh.
Kỷ [B7]niệm trải theo những chuyện [E]tình.
Mai [B]về chắc cũng không quên [B7]được.
Năm tháng mờ [G#m]sương nhuộm nắng [E]chiều.
[E]Bên đồi gió hát, hoàng hôn [F#m]nhớ.
Quyến luyến thật [G7]nhiều những bạn [C#m]thơ.
Em phải về [F#m]thôi, đường xa [B7]lắm.
Vó ngựa trùng [B7]xa tỏ tình [E]này.
Bắc cầu dải [E]yếm vào mây [G#m]gió.
Lẽ nào không [B7]biết mắt em [E]cay.
2. Ta [Em]cũng đành thôi cách biệt [Am]rồi.
Em [D]về cố quốc chốn xa [G]xôi.
Còn mang thương [E7]nhớ trong ký [Am]ức.
Giữ lại trong [B7]tim tận cuối [C]trời [B7].
Bãng [Em]lãng chiều [E7]sương chen tóc [Am]mây.
Vẫn [Em]còn phảng [D]phất, vẫn ngất [G]ngây.
Như [C]vạt nắng vàng trong chiều [Am]muộn.
Em [Bdim7]đã đi [B7]rồi, ta vẫn [Em]say.
[E]Vẫn miền núi đỏ, vẫn sông [F#m]xanh.
Vẫn [B7]chuyện xưa nay, vẫn chuyện [E]tình.
Mai [B]này ai nghĩ ai quên [B7]được.
Sương phủ thời [G#m]gian bạc mái [E]đầu.
[E]Bên đồi gió hát, chiều nay [F#m]nhớ.
Quyến luyến xin [G7]cùng chúc nhau [C#m]vui.
Thôi nhé đường [F#m]xa về em [B7]nhé.
Để lại tặng [B7]nhau chút tình [E]này…
Anh làm cầu [E]bắc bằng mây [G#m]gió.
Lẽ nào không [B7]biết mắt anh [E]cay.