có lẽ đã lâu rồi tôi không viết thư
có lẽ đã lâu rồi tôi không thiết giữ
rơi nước mắt để rồi nhận lại lời chào
gỡ nút thắt để rồi tim tôi cồn cào
ta xa bao lâu r em có nhớ không
ta quên bao lâu r bao đêm nhớ mong
cố gắng mãi ta cũng đã bước chậm lại
cố níu kéo chút nữa ký ức trẻ dại
và thanh xuân nào em nằm ngủ ngoan
để rồi người đưa tay chào khi tiệc vừa tan
cô đơn tôi đưa tay tìm lại cơn mơ
hoang vu nơi không em hoa vẫn nên thơ
trăng chưa tàn sao lòng còn mang nặng nề
người đưa trăng vàng đi khỏi trần gian
thương em hay thương tôi, đọng lại đôi môi
thương nhân gian đơn côi, em đã đi rồi
Vân:
1 giây người trôi qua mất, để lại 1 đời sầu vương
chiêm bao đi ngang qua lối, nhân duyên trôi theo lẽ vô thường
nhắm mắt chạm vào 1 ngày cũ xưa
chán chê thằng người thương đau đủ chưa
tình không được như mong đợi thì đành vậy thôi
lòng ta thành thơi không vội, nhìn dòng đời trôi
tô lên đôi mắt buồn
niềm vui quên đi oán hờn
ôi thương đau đừng chôn giấu sâu cuộc đời ta
đành buông bàn tay mỗi người nhìn về 1 phương
dạo chân tìm nơi vô thường tìm người mình thương
ôi phong ba cuộc đời
tìm nhau bao lâu chờ đợi
cơn mưa qua quấn theo tình ta mất đi rồi
và thanh xuân nào em nằm ngủ ngoan để
rồi người đưa tay chào khi tiệc vừa tan
cô đơn tôi đưa tay tìm lại cơn mơ
hoang vu nơi không em hoa vẫn nên thơ
trăng chưa tàn sao lòng còn mang nặng nề
người đưa trăng vàng đi khỏi trần gian
thương em hay thương tôi, đọng lại đôi môi
thương nhân gian đơn côi, em đã đi rồi
thanh xuân nào em nằm ngủ ngoan để
rồi người đưa tay chào khi tiệc vừa tan
cô đơn tôi đưa tay tìm lại cơn mơ
hoang vu nơi không em hoa vẫn nên thơ
trăng chưa tàn sao lòng còn mang nặng nề
người đưa trăng vàng đi khỏi trần gian
thương em hay thương tôi, đọng lại đôi môi
thương nhân gian đơn côi, em đã đi rồi