Ngỡ rằng đã [Cm] hết thương cạn nhớ em từ [Fm] lâu
Em là một buổi chiều [G] ghé qua
Ngờ rằng ngoài [Cm] đó mây và gió, sông dòng [Fm] trắng thôi tương tư vì [G] em
Nhiều lần đã [Cm] nói anh sẽ quên được [Fm] người, vài phút giây mà [G] thôi
Mà trời đã buông màu [Cm] nắng, là giấc mơ chìm [Fm] sâu, là lúc em tìm [G] đến
Hồng Bàng buồn [Cm] hiu, như còn thiếu, từ [Fm] em một vài [G] bước chân
Cuộc đời lạc [Cm] mất, tay buồn cất, những quẫn [Fm] quanh tương tư về [G] em
Nhiều lần đã [Cm] khóc, cứ nghĩ cố [Fm] quên người vào giấc mơ dằn [G] co
Chẳng cần trời tưới cho màu [Cm] nắng, hồng giấc mơ chìm [Fm] sâu, thì bước [G] chân em [Cm] về
[Fm] [G] [Cm]
ĐK:
[Fm]Có người điên kêu [G7] gào, ánh trăng [Cm] bật khóc
[Fm]Có người say yêu [G7] thầm, những lời [Cm] hứahẹn
[Fm]Có ai thèm khát cơn mưa [G] rào
[Fm]Có ai còn nhớ con đường [Cm] vắng
Lời [Fm] khó nghe và khó che, những tiếng ve, và tâm can giằng [G] xé
Để giấc mơ [Cm] tìm về.