Capo 3
Và [C]lúc bóng tối khuất lối ông mặt trời và [F]đèn đường lần lượt lên [G]ngôi
Và [C]cửa mở ra cô bước lên tàu trong [F]tình trạng nhòe vết [G]son môi
Và [C]trái tim hôm nay hoá đá nhưng vẫn [F]sống như đoá hoa [G]tươi
Và [C]muốn vô tư như bầy con nít nhưng thân [F]xác đã quá 3[G]0
Mà vì sao [C]trên xe hôm nay không tiếng nói tiếng cười sự [F]im lặng này điếc [G]2 tai
[C]Cô đâu hay cô cũng giống bao người, trên [F]tàu không ai nhìn [G]mặt ai
[C]Uh uh uh Người ta [F]tan ca khi trời [G]đã tối thui
Và này cô [C]ngó xung quanh mà xem ồ hay một đường [F]tàu mà không ai thấy [G]vui vậy thì thôi đành
[C]Nhưng sao trên xe hôm nay hết ghế rồi , cô [F]đành dựa lưng vào thanh [G]sắt
Này! [C]Hôm nay nắng lên lên quá đỉnh đầu nhưng [F]mưa lại tràn trong [G]mi mắt
Và cô nổi cáu với [C]thằng giám đốc chỉ với tư cách một đứa nhân viên
Và nóiiii thật để [F]mà bình tĩnh lúc đó, thì chắc [G]cô không phải dân chuyên
Và [C]còn nhiều điều ấm ức muốn nói
Nhưng mà tốt nhất là nên thu [F]dọn đồ đạc khỏi cơ quan và [G]lập tức cuốn gói
Và rồi ... [C]bắt chuyến cuối ngày hm hm cô [F]vùi mình vào cái [G]tai nghe
[C]Cô chắc là, không cần chăn gối, vẫn [F]làm một giấc trên [G]xe
[C]Uh uh uh ... tàu chạy rất [F]lâu nhưng mà chưa về [G]nhà
Mà này [C]có sao đâu một ngày loay [F]hoay xung quay cô vẫn [G]thế
Và phía bên kia cố thấy một [C]thằng cô hồn nôn ca một bãi ra sàn
Thần kinh hơi [F]tái chẳng hay phải trái thật vãi [G]đái
Dân tộc thượng đẳng da vàng [C]nhưng đây là chuyện mà chẳng ai nói
Tự dối mình mà thôi [F]chẳng qua cô cũng phải lên [G]tàu mà không có quyền từ chối
[C]Đây là cuộc chiến mà chẳng đổ máu cho chính mình
Rửa [F]mặt đánh răng và đánh đổi luôn [G]cả cái tính tình
Cô thường biến [C]mình thành cục sắt đá, bắt con cá phải leo cây
Vì thức [F]dậy trước 6h sáng cần bị [G]bất hợp pháp hóa
Mặt [C]mũi của cô hơi xấu, kết cấu cũng chẳng ok
Cuộc [F]đời là một trò chơi mà cô không [G]chơi chế độ dễ
Xung [C]quanh người người phán xét, để mà kể đến sang năm
Nhưng một [F]khi cô bước lên tàu thì [G]chả ai quan tâm
Đúng là [C]chả ai quan tâm, cô nhắm nghiền đôi mắt hiền
Hạnh [F]phúc đâu phải vô giá chẳng qua [G]chỉ hơi đắt tiền
Khi [C]một dòng người tràn vào hai dòng nước mắt tràn ra
Mặt [F]trời bên kia hàng rào tia U[G]V đốt cháy làn da
[C]...Hít vào và thở ra, một [F]con tim sắt đá thế [G]nào mà nở hoa
Thôi [C]ngồi im một chỗ và đổ hết mộng mơ
Và [F]rồi lại được ru ngủ bởi tiếng vận [G]hành của động cơ
Và [C]lúc bóng tối khuất lối ông mặt trời và [F]đèn đường lần lượt lên [G]ngôi
Và [C]cửa mở ra cô bước lên tàu trong [F]tình trạng nhòe vết [G]son môi
Và [C]trái tim hôm nay hoá đá nhưng vẫn [F]sống như đoá hoa [G]tươi
Và [C]muốn vô tư như bầy con nít nhưng thân [F]xác đã quá 3[G]0
Mà vì sao [C]trên xe hôm nay không tiếng nói tiếng cười sự [F]im lặng này điếc [G]2 tai
Cô đâu hay cô cũng giống bao người, trên tàu không ai nhìn mặt ai
[C]Uh uh uh àu chạy rất [F]lâu trên một con đường [G]dài (Đường còn dài mới về)
Mà mình [C]có sao đâu bài nhạc hôm [F]nay không ai nghe ngày [G]mai, cho nên thôi là bái [C]bai!