Pk1:
Khi [Am]xa mới [F]hiểu hai [G/E]chữ gia [Am]đình.
Mới biết niềm [G]vui, nào [Esus4]đâu quá xa [Am]vời.
Mới hay hạnh [F]phúc thật [G]gần thật [G7]gần bên [C]ta.
Những năm tháng [Bdim]qua, ta [Esus4]nào biết trân [Am]trọng.
Pk2:
Trong [Am]tôi dấu [F]yêu hình [G/E]bóng quê [Am]nhà.
Với những làng [G]quê, thân [Esus4]thương những con [Am]người.
Những nơi ta [F]đến thật [G]nhiều hành [G7]trình bôn [C]ba.
Nhưng duy nhất [Bdim]nơi, gia [Esus4]đình chốn quay [Am]về.
Đk:
Xa nhà [F]rồi, con mới [G]hiểu tất [C]cả. [C7]
Hai chữ gia [F]đình hiện ra [G]với tất cả tình [C]thương.
Tình thương của [G6]mẹ, với bao v[F]ất [G7]vả nhọc [C]nhằn. [C7]
Cùng nỗi lo [G]toan, đè nặng [Esus4]trên đôi vai của [Am]cha.
Kết:
Nơi xứ [Am]người con xin [Dm]hát,
nhớ gia [G]đình một thời yêu [C]thương.
Xin gửi [F/D]đây chút tình chân [C]thành,
làm hành [G/E]trang bước [Esus4]vào tương [Am]lai.