1. Luôn trông [F]chờ một người đến nỗi lòng hoá cô [G]đơn
Mãi tin [Em]vào để rồi nhận lấy hết dại [Am]khờ
Hỏi em [F]giờ đã ổn hơn [G]chưa
Anh vẫn [Em]vậy sớm nắng chiều [Am]mưa.
2. Và phải như [F]mình vẫn còn như lúc [G]đầu
Chẳng quan [Em]trọng những thứ sang [Am]giàu
Môi nói [F]cười cười che giấu đi nỗi [G]đau
Về không gian [Em]mới em sẽ sống thế [Am]nào.
ĐK:
Anh khóc khi nào nhận [F]ra nước mắt rơi vì lúc [G]buồn
Anh không khi nhận [Em]ra ôm nỗi nhớ sau lại để khoé [Am]tuôn
Hai bàn tay chở [F]che từ lúc em chưa trưởng [G]thành
Nay em lớn hơn [Em]nhiều rồi lại quay lưng bỏ mặt [Am]anh.
Tranh giành thua người [F]khác cũng bởi anh quá khiêm [G]nhường
Muốn cuộc sống sung [Em]sướng hay là mình đổi lấy người [Am]thương
Suy nghĩ em đã [F]sai cũng như thâm tâm hết [G]sài
Không bên anh hiện [Em]tại thì làm gì có em ngày [Am]mai.
Em [F] buồn anh hông bỏ e như [G] vậy đâu.
Một [Em] lần lừa dối hông tôn [Am] trọng nhau.
Ừ anh [F] biết là, nhưng mà [G] tiếc là,
Cành nay [Em] xa lá, đến bên [Am] cạnh hoa.
Lòng người là [F] giả dối nói mấy cũng [G] vậy thôi.
Hông hờn [Em] hông trách xoá hết đỡ [Am] nhe môi.
[F] Thiên hạ là một cõi đau [G] khổ ôm lấy duyên tình
[Em] Phía sau dinh lần nữa như [Am] ta đang tự giết mình thôi .