Capo 2
Phải [Em]mất bao lâu thì ta mới [Bm]biết
Yêu giống như một trò [C]đùa đem tim mình [D]ra đánh [G]cược
Dù [Am]đã biết trước sẽ không thể [Em]bước chung đường
Mà [C]vẫn bất chấp dù có phải nhận tổn [D]thương.
Phải [Em]mất bao lâu để ta quên [Bm]hết
Khi gió đông về là [C]cơn đau kia lại [D]như nhói [G]thêm
Từ [Am]khi anh đi có đôi lần [Em]em vẫn khóc
Vì [C]xung quanh khung trời nào cũng thấy bão [D]giông.
Đừng xin [Em]lỗi em không tin thêm lần nữa [Bm]đâu
Vì lời anh [C]nói với gian [D]dối cùng họ với [G]nhau
Một người [Am]tuy đến sau khiến cho [Em]người vội vàng bước mau
[C]Chỉ còn một người ôm nỗi [B7]đau.
Xin hãy [Em]để cho con tim em được ngủ [Bm]yên
Đừng nhắc [C]đến những ký [D]ức chẳng còn nhớ [G]tên
Rồi một [Am]người đến sau sẽ xoa [Em]dịu lại mọi nỗi đau
[C]Từ giờ đừng làm phiền chi tới [D]nhau không còn gì [Em]đâu.
Hiển thị bình luận