Capo 3:
[Bm]Nơi vực sâu, một người tội [Em]lỗi vương tới,
Ngọn nguồn ánh [A]sáng yêu thương hòa chan hòa
Nguyện xin Chúa [D]thứ tha [F#7]cho.
[Bm]Trên đỉnh cao, một người đạo [Em]đức quay xuống,
Tự hào với [A]những công lao ngày qua ngày,
Vượt bao cám [D]dỗ cheo [F#]leo.
Mặt trời vẫn [G]sáng soi cho hai thân phận,
[Bm]dù là phía [Em]cuối nơi sâu vực sâu.
Mặt trời vẫn [A]sáng soi cho hai tâm hồn,
dù nơi chót [Bm]vót cao xanh.
[G]Thái dương tình [C#7]rất bao dung,
từ vô tận đến[F#] [F#7].
Con xin hối[G] hận.
xin được [F#7]Chúa thứ [Bm]tha.
Con xin ước [G]nguyện, luôn nhỏ [F#7]bé khiêm hạ[Bm].
Con nhận ra, khi con tự thấy con
sống thật là rất tốt không chê vào đâu được,
thì con đã quá kêu căng.
Con quay xuống, những người tội lỗi xa ngã,
nặng lòng xét đoán chi li về bao điều, lại thêm ánh mắt khinh chê.
Nào ngờ chính lúc con đang quay lưng
lại, để mà cuối xuống nơi sâu vực sâu.
Lại là chính lúc con đang quay lưng lại mặt trời Chúa sáng soi cho.
Chính gương mặt tối tăm đi, còn đâu rạng rỡ.
Con xin hối hận. xin được Chúa thứ tha.
Con xin ước nguyện, luôn nhỏ bé khiêm hạ.
Hiển thị bình luận