Capo 4
[Am]Mười ngón tay không ôm [Dm]nổi muộn phiền em đừng [G]buồn em xứng đáng được bình [C]yên.
Vì mây không [F]vội vã nên trời xanh một [Dm]màu ngày ấy anh [Em]không vội có khi mình gặp [Am]nhau.
Cả [F]trăm điều em muốn nói anh hững [Em]hờ nên đành thôi, bởi [Dm]vì trong tay anh [G]đã có ai đấy [C]rồi.
Mình [F]em buồn đâu thể nói cứ mãi [Em]ngồi nhìn ngày [Am]trôi mây [Dm]mờ che đi những [Bm7b5]ngẩn ngơ về [E7]trong đêm tối.
Em ngược [Am]đường ngược nắng để [Dm]yêu anh mang [G]bao điều em muốn [C]nói.
Thế nhưng [F]người đến trước [Dm]em, lắng [Bm7b5]nghe chia sẻ từng đ[E7]êm.
Cố quên [Am]lòng nhưng sao em [Dm]vẫn nhớ, vẫn [G]thương vẫn yêu vậy [C]mà.
Gió ngược [F]chiều nên duyên ta [Dm]đành lỡ người ơi, [F]giờ mình mãi mất [Em]nhau [Am]về sau
Hiển thị bình luận