Capo 4
1. [Em] Khói thuốc trắng che màn [C] đêm
Gói ký ức xưa vẹn nguyên [G] bên
Khung cửa tìm [D] ai
[Em] Có những khát khao lặng [C] câm
Khóc những giấc mơ thần [G] tiên
Sống cho qua ngày [D] mai.
ĐK:
Tâm hồn [G] này đã chết khi giấc [D] mơ xưa không còn
Tạm [C] buông đi bao ngọt ngào mà ta đã [D] trao
Khung trời [G] ngày xưa ấy nay hóa mây [Bm] ngàn bay mãi
Thời [C] gian đã qua đi hai mươi năm đắm
[D] say Ngày nói tiếng yêu đầu [Em] tiên. [C] [G] [D]
2. [Em] Đã có lúc ta thờ [C] ơ
Giết những ước mơ thần tiên [G] đứng
Giữa đời mộng [D] mơ
[Em] Phố cũ có ai chờ [C] ai
Cũng sẽ hát câu nhạt phai cuộc [G] đời là hư [D] vô.
ĐK:
Tâm hồn [G] này đã chết khi giấc [D] mơ xưa không còn
Tạm [C] buông đi bao ngọt ngào mà ta đã [D] trao
Khung trời [G] ngày xưa ấy nay hóa mây [Bm] ngàn bay mãi
Thời [C] gian đã qua đi hai mươi
năm đắm [D] say Ngày nói tiếng yêu đầu [G] tiên.
[D] [C] [D] [G] [Bm] [C] [D]
3. [Em] Dẫu quá khứ đã trôi về sau lưng
[C] Nhưng sao con tim vẫn cứ mãi bồi [G] hồi
Bồi hồi một từ "giá [D] như"
[Em] Đã đến lúc phải bỏ lại nơi đây,
[C] Dù muộn màng nhưng vẫn phải bước đi [G] thôi
Phải bước đi [D] thôi.
ĐK:
Tâm hồn [G] này đã chết khi giấc [D] mơ xưa không còn
Tạm [C] buông đi bao ngọt ngào mà ta đã [D] trao
Khung trời [G] ngày xưa ấy nay hóa mây [Bm] ngàn bay mãi
Thời [C] gian đã qua đi hai mươi năm
đắm [D] say Ngày nói tiếng yêu đầu [G] tiên.
Hiển thị bình luận