Có bao giờ[A] một lần ta nghĩ,nhớ thương mẹ[E] những ngày đã qua[F#m]
Để cho đàn[Dbm] con một bữa cơm ăn[F#m] mẹ đã thức hàng giờ[D] cùng quang gánh[Bm] nặng nề[E].
Có bao giờ[A] chợt lần ta khóc,bởi thương mẹ[E] những ngày ấu thơ[F#m].
Sớm hôm[Dbm] từng đêm[Db] đâu giấc ngủ ngon[F#m],thao thức canh[E] dài[D] khi chúng con[B] đã ngủ say[E].
Nhiều lúc[D] con làm mẹ buồn[E] mà con vô tâm[A] nào có biết đâu[E],
Giờ khôn lớn[D] thành người, mới hiểu được[Bm] mẹ không chỉ là mẹ,mẹ còn chính là cha[E]
Mẹ yêu dấu hỡi[A]! giờ con mới biết[E] yêu mẹ hơn[F#m].
Bao năm tháng[D] cuốn xô đời con[A], đưa con đi[Dbm] qua khắp nẻo đường[F#m],
dạy cho con[D] biết nói[B] tiếng yêu thương[E].
Rồi khi vấp ngã[A],vòng tay ấm áp[E] mẹ chở che[F#m].
Nhọc nhằn suốt[D] tháng năm tuổi xuân[A] ,để đàn con[Dbm] lớn khôn[Db] thành người[F#m],
Hy[E] sinh[D] suốt đời chỉ có thể[E] là mẹ mà thôi[A].
Hiển thị bình luận