Lặng [D]yên nghe tiếng mưa [A]rơi, lặng [Bm]yên để thấy đêm [F#m]trôi
Lặng [G]yên nghe tiếng thở [D]dài, lặng [G]yên những xót xa [A]trong tôi.
Lặng [D]yên khi em nói câu chia [A]tay, lặng [Bm]yên nghe nước [F#m]mắt rơi.
Lặng [G]yên trong cơn mưa [D]buồn, lặng [G]yên [A]nghe nỗi cô [D]đơn.
Thôi cũng [F#m]đành em cất bước [Bm]ra đi, thôi [G]cũng đành những [A]xót xa riêng em.
Thôi cũng [F#m]đành giữa phố [Bm]người đông.
Lặng nghe [G]tiếng con tim để [A]biết anh yêu em nhiều hơn.
Nhìn [C] em cất bước [G] đi làm [Am] tim tôi nhói đau [G] không thôi.
Em xa [F] khuất mờ giữa phố [C] người, chuyện tình ta [Dm] chỉ là giấc mơ [G] thôi.
Từng [C] cơn mưa khẽ rơi [G], từng [Am]ư giọt mưa giá buốt [G] tim tôi.
Yêu em [F] rất nhiều nhưng em đâu [C] có ngờ.
Để mình anh [Dm] giờ ôm nỗi đau [G], nỗi đau giữa cô đơn [C]
Hiển thị bình luận