Pk1:
Màu tuyết [Am]trắng như màu khăn tiễn [Dm]biệt!
Em đã đi [Bdim]rồi mà anh vẫn không [Em]tin.
Để lại cho [G]anh bài thơ đang viết [Dm]dở
Chẳng kịp trối [Em]trăng, chẳng kịp nhắn đôi [E7]lời.
Pk2
Em ra đi [Am]về bên kia thế [Dm]giới
Để lại dòng [G]đời lắm thứ ngổn [C]ngang.
Để lại những đứa [E7]conchưa đủ khôn, đủ [F]lớn.
Rồi sau [E7]này chúng sẽ ra [Am]sao!
Đk1
Em ơi! [Am]Em, tuyết rơi, rơi nhiều [Dm]lắm
Em có lạnh không[G], mà lòng anh thấy lạnh [C]căm
Lạnh cả tâm [E7]can lạnh thấu cả tâm [Dm]hồn
Em đã đi [E7]rồi, mà anh vẫn không [Am]tin.
Pk3
Tuyết Cứ [Am]rơi, như nối dải khăn đưa [Dm]tiễn
Đưa em [G]về về thế giới xa [C]xăm
Mong nơi [G]xa , em ngủ yên an [F]giấc
Những ân [E7]tình , anh luôn khắc trong [Am]tim.
Hiển thị bình luận