Nhiều [C]lúc giữa những con đường [G]quen.
Anh nhớ những kỉ [Am]niệm, hạnh phúc của chúng [F]mình.
Anh [G]chợt mỉm cười vu [Am]vơ, tuy [F]không còn em kề [G]bên.
Nhiều [C]lúc muốn hét lên thật [G]to.
Để thế giới biết [Am]rằng, anh nhớ em rất [F]nhiều !
Nhớ [G]từng nụ cười anh [Am]yêu, vòng [F]tay hãy ôm lấy anh [G]thôi !
ĐK:
Nhiều lúc anh tự [C]hỏi yêu thương khi xưa đâu mất [G]rồi ?
Nhưng đến bây [Am]giờ chẳng tìm được câu trả [Em]lời.
Bởi bao giận [F]hờn quá lớn hay những nỗi [G]buồn không tên ?
Mà [Dm]anh đã không thể giữ được [G]em.
Nhiều lúc anh [C]chẳng biết đi mua nơi đâu những [G]phép màu.
Có thể cho [Am]ta trở về lại nơi đã bắt [Em]đầu.
Anh biết rằng [F]điều ước đó sẽ mãi mãi là hư [G]vô.
Mà sao [Dm]trong lòng anh vẫn muốn [G]tin, vẫn mong [C]chờ ?
Hiển thị bình luận