Hôm nay trời xuân bao tươi [F]thắm.
Dừng [Bb]gót phiêu linh về [Dm]thăm nhà.
Chân bước trên [Bb]đường [Dm]đầy hoa [A]đào rơi
Tôi [F]đã hình [C]dung nét ai đang [Dm]cười.
Tôi mơ trời xuân bao [F]tươi thắm.
Đôi [Dm]mắt [Bb]trong đen màu [Dm]hạt huyền,
Làn tóc mây [Bb]chiều cùng [Dm]gió ngàn [C]dâng sóng
Xao xuyến nỗi niềm [Dm]yêu...
Cô láng giềng [Bb]ơi!
Không biết [F]cô còn nhớ đến [A]tôi.
Giây [Bb]phút êm đềm [Dm]ngày xưa kia khi [A]còn ngây thơ.
Cô [F]láng giềng [Bb]ơi!
Tuy cách [Dm]xa phương trời [A]tôi không hề.
Quên [F]đường quê
Đôi [Bb]mắt đăm [Dm]đăm chờ tôi về.
Năm xưa khi tôi bước chân ra đi.
[F]Đôi ta cùng [Dm]đứng bên hàng [A]tường [Dm]Vi.........
Em nói rằng em sẽ chờ đợi [A]tôi.
[F]Đừng nói đến [Dm]phân ly.
Cô láng giềng [Bb]ơi!
Nay bóng [Dm]hoa bên thềm đã [A]thắm rồi.
Chân [Dm]bước vui bên bờ [A]đường quê.
Em [Bb]có hay chăng giờ [Dm]tôi về...
LỜI 2:
Trước ngõ vào thôn vang tiếng pháo.
Chân bước phân vân lòng ngập ngừng.
Tai lắng nghe tiếng người nói cười xôn xao.
Tôi biết người ta đón em tưng bừng.
Tan mơ trời xuân đôi môi thắm.
Đôi mắt nhung đen màu hạt huyền.
Làn tóc mây chiều cùng
gió ngàn dâng sóng.
Tan vỡ cuộc tình duyên...
Cô láng giềng ơi!
Thôi thế không còn nhớ đến tôi.
Đến phút êm đềm ngày xưa kia.
Khi còn ngây thơ.
Cô láng giềng ơi!
Tuy cách xa phương trời tôi không hề,
Quên bóng ai bên bờ đường quê.
Đôi mắt đăm đăm tìm phương về.
Đành lòng nay tôi bước chân ra đi.
Giơ tay buồn hái bông hồng tường vi.
Ghi chút tình em nói chờ đợi tôi,
Đừng nói tới phân ly.
Cô láng giềng ơi!
Nay mối duyên thơ đành đã lỡ rồi.
Chân bước xa xa dần miền quê.
Ai biết cho bao giờ tôi về...
Hiển thị bình luận