1. [Am] Em từng là duy [G] nhất
Là [F] cả khoảng trời trong [C] anh
Nhưng [Dm] đến bây giờ anh [Am] vẫn như vậy
Chỉ [Bb] là cần một khoảng [E7] trống
[Am] Yêu chậm lại một [G] chút
Để [F] biết ta cần nhau [C] hơn
Anh [Dm] cũng rất sợ ta [Am] phải xa nhau
Nhưng tình [F] yêu không như lúc [E7] trước.
ĐK:
Đừng để thời [Am] gian bên nhau là thói [Em] quen
Là ở cạnh [F] bên nhưng [G] rất xa [C] xôi
Từng ngày cảm [Dm] giác trong tim cứ [Am] thế phai đi
Lạc [F] nhau ta đâu có [E7] hay.
Đừng để yêu [Am] thương kia giờ là nỗi [Em] đau
Cô đơn [F] về nơi [G] căn phòng [C] ấy
Dành tất [Dm] cả thanh xuân để [Am] thương một người
Giờ [F] chỉ còn là giấc [E7] mơ.
2. [Am] Anh từng là thế [G] giới
Là [F] cả khoảng trời trong [C] em
Nhưng [Dm] đến bây giờ [Am] lúc em cần
[Bb] Anh như không quan [E7] tâm
[Am] Chỉ cần dành một [G] phút
Để [F] hỏi em về ngày hôm [C] nay
Sao [Dm] đến bây giờ em [Am] phải mong chờ
Một [F] điều giản đơn đến [E7] thế.
* Nếu [Am] như một ngày có [Dm] quay trở lại
Liệu [G] vẫn còn đâu lời yêu lúc [C] xưa
Em dành tất [Dm] cả thanh xuân chỉ [Am] để yêu anh thôi
[F] Sao giờ chẳng thể nào chạm [E7] tới
Sao ta chẳng [Am] thể hiểu cho nhau anh [Dm] vẫn mong bên em
Chỉ [G] là phút giây có [C] khi mỏi mệt
Biết nỗi [F] nhớ chẳng thể kéo ký [Dm] ức quay về
[E7] Nên tập quên dù biết sẽ đau.
Hiển thị bình luận