Dù [E]có đi bốn phương trời, lòng [E7]vẫn nhớ về Hà [A]Nội
Hà Nội của [Am]ta, Thủ Đô yêu [B7]dấu, một thời đạn [D]bom, một thời hoà [E]bình
[C]Nhớ phố Khâm [D]Thiên rợp bóng [Em]cây, tiếng [C]ve ru những trưa [Bm]hè
Và [D]nhớ những công [C]viên vừa mới xây, bước [F#m7b5]chân em chưa mòn [B7]lối
Ôi [Am]nhớ Hồ Gươm xanh thắm nơi [D]Tháp Rùa nghiêng soi [E7]bóng
thành cũ Thăng [Am]Long, [D]hồn nước non [G]thiêng còn lắng đâu [Am]đây dấu xưa oai [Bm]hùng
Hà Nội [Em]ơi!
Nhớ những cơn mưa dài cuối đông, áo chăn chưa ấm thân mình.
Và nhớ lúc bom rơi thời chiến tranh, đất rung ngói tan gạch nát.
Em vẫn đạp xe ra phố, anh vẫn tìm âm thanh mới.
Bài hát đôi ta là khúc quân ca, là ước mơ xa hướng lên Ba Đình, tràn niềm tin!
Nhớ những con đê thành lối xe, bước chân năm tháng đi về.
Và nhớ tiếng leng keng tàu sớm khuya hướng ra Đống Đa, Cầu Giấy.
Ôi nhớ Thủ Đô năm ấy, ta đánh giặc trên mâm pháo,
truyền thống cha ông gìn giữ non sông từ thuở Thăng Long vẫn mang trong lòng,
Hà Nội ơi!
Nhớ phố Quang Trung đường Nguyễn Du những đêm hoa sữa thơm nồng.
Và nhớ, nhớ bao khuôn mặt mến thân đã quen bước chân giọng nói.
Ôi nhớ chiều ba mươi Tết, chen giữa đào hoa tươi thắm,
đường phố đông vui chờ đón Tân niên, là phút thiêng liêng lắng nghe thơ người.
Hà Nội ơi!
Hiển thị bình luận