VERSE: Khi nắng [Am7]nhẹ nhàng buông [D7]là đôi ta cách [Em9]rời Em nói ”[Am7]Mình dừng đi”, [D7]d
Ngày hôm [Am]ấy hoàng hôn chưa tàn mặt trời đã [Em]chiếu qua tim. Vệt tình [F]cũ chưa vơi nghẹn [G]
[Em]Yêu thì chưa tới, [Bm7]thương cũng chưa tới Là một [C]nửa của nhau cũng [D]không? Chúng ta là
[F]Cho anh gặp lại [G]em trước khi mình [Am]cách xa [Dm]Nửa quãng đời về [G]sau anh không phiền [C
Ngày [Am]ấy vì người lỡ [Em]trao hoa dại ta [F]nghĩ, là mùa [C]xuân Ngày [Am]ấy vì lời vấn [Em]vươn
Verse 1: [Am]Đã đến lúc cần [G]được giải thoát, [Em]Cố níu kéo cũng [Am]chỉ vỡ tan, [Am]Như hoa
[Em]Có những nỗi [D/F#]đau chẳng người [C/G]nào thấu Em đã [Am]chọn cất [D]sâu vào tâm [G]trí [Am]
Bởi vì [Am]em nên đêm vắng anh thức trắng để cứ nhớ nhung, cứ [Em]nghĩ nhiều về một người. Là bờ
Có người [C] yêu chưa, sao mỗi lúc tan ca chẳng thấy [G] ai đón đưa. Phải chăng là [Am] chưa tìm đ
[G]Biển, vẫn cứ [D]thế trông về nơi [C]xa Kìa hoàng hôn rực [G]rỡ và lấp lánh [D]những nơi biển [C