[Am]Người đã làm em khóc, [Em]em vẫn ôm trong lòng.
[Dm]Sao lại còn bỏ [G]công, làm [C]ta rung động [E7]
[Am]Chiều mưa rơi không ngớt, [Em]năm ngón tay dỗi hờn.
[Dm]Đem mưa về, thả [Em]lên tóc người [Am]cô đơn.
[Am]Người đi qua tan vỡ gõ cửa [Em]xin mấy hôm ngủ nhờ,
[Dm]Anh trót dại lỡ [G]yêu em đến [C]dại khờ! [E7]
[Am]Nhiều lần anh đã cố, giả vờ [Em]đau để em nhẹ lòng .
Càng cố [Dm]khóc, lại [Em]càng không [Am]giống.
Đừng hỏi [Am]anh ơi anh đau không, khi phải [Em]ôm bao nhiêu bão giông.
Cũng may [Dm]là anh đã [G]bước qua tuổi [C]đau lòng.
Vài câu [Am]hứa phôi phôi phai phai, đã làm [Em]anh khóc ai nhớ ai.
Cũng may [Dm]là chẳng có [Em]gì tồn tại [Am]mãi mãi.
Khoảng thời [Am]gian hai ta bên nhau, đã trải [Em]qua bao nhiêu bể dâu.
Thế sao [Dm]không, đi cùng [G]nhau đến ngày [C]bạc đầu?
Ở cái [Am]chốn đơn đơn côi côi, hoa chịu [Em]nở là quá tốt rồi.
Quá khứ [Dm]nào không [Em]lầm không [Am]lỗi.