Một bậc Quân [Am]Vương mang trong con tim hình hài đất [C]nước
Ngỡ [G]như dân an ta sẽ chẳng bao giờ [Am]buồn
Nào ngờ một [Am]hôm ngao du nhân gian chạm một ánh [C]mắt
Khiến [G]cho ta say ta mê như chốn thiên [Am]đường
Trời cao như [Am]đang trêu ngươi thân ta khi bông hoa [C]ấy
Trót [G]mang con tim trao cho một nam nhân [Am]thường
Giận lòng ta [Am]ban cho bông hoa thơm hồi về cung [C]cấm
Khiến [G]em luôn luôn bên ta mãi mãi không [Am]buông.
Rượu sầu nâng suốt [F]đêm cho quên đi ngày tháng u [G]buồn
Rằng người ta mãi [Em]thương nay cũng đã mỗi người một [Am]phương
Nàng còn hay nhớ [F]chăng khi xưa ta đã nói những [G]lời
Dù ngày sau có [Em]ra sao ta vẫn muốn bên người [Am]thôi.
Nàng sợ ta chiến [F]chinh bao năm không có ngày trở [G]lại
Nàng cần người ở [Em]bên chăm lo săn sóc cho ngày [Am]mai
Ngày ra đi chiếc [F]khăn em trao ta vẫn mang giữ [G]lại
Hình dung em vẫn [Em]đang theo ta đi hết chặng đường [Am]dài.
Từng lặng nhìn [Am]em đan chiếc áo phong [C]sương
Từng thì thầm cùng [G]em với ly cafe không [Am]đường
Rồi một ngày đẹp [Am]trời cùng nhau đi đó đi [C]đây
Vậy mà sao hôm [G]nay em bỏ lại tôi nơi [Am]này
Từng lặng nhìn [Am]em đan chiếc áo phong [C]sương
Từng thì thầm cùng [G]em với ly cafe không [Am]đường
Ngày dài sầu cuộc [Am]đời vì em cô gái kiêu [C]sa
Nhìn lại chặn đường [G]qua chỉ còn tôi nơi [Am]đây
Cũng đã từ [F]lâu trong lòng không có [G]ai
U mê càng [Em]sai bông hồng gai xước [Am]tay
Sương rơi lạnh [F]vai. Mong màn đêm lướt [G]qua
Mong đời [Em]tôi chưa gặp em thế [Am]thôi
Cũng đã từ [F]lâu trong lòng không có [G]ai
U mê càng [Em]sai bông hồng gai xước [Am]tay
Sương rơi lạnh [F]vai. Mong màn đêm lướt [G]qua thật mau
Mang theo buồn [Em]đau đi
Đưa tôi về nơi chốn [Am]yên bình