SAO VẪN CÒN THƯƠNG
1. Người xưa [Dm] ơi đêm vắng cô đơn [Dm] phòng
Nhớ ai người có [Dm] nhớ
Canh thâu xót [Gm] xa ưu phiền trăng [Am] trở
Bóng xưa giờ chốn [Dm] nào
[C] Đây là [C] yêu còn dang [Dm] dở tình [C] say
Kiếm tìm những ưu [Am] phiền
Khơi về những mùa [Am] nhớ
Chơi vơi khoảng [C] trống thiếu vắng em trong [Am] đời
Bởi phận mình nhiều trái [Dm] ngang.
ĐK
Ôi sao nhân [Dm] duyên chỉ biết yêu dại [Gm] khờ
Gặp gỡ để làm [Am] chi cho mi cay lệ [Dm] ướt
Người [Gm] ơi [Am] nâng chén men [Gm] say
Cho tình này úa [Am] nhàu
Chạnh lòng mây [C] bay tím chân trời xưa [Bb] ấy
Có [C] đâu nào thấy [Dm] được người [Gm] tôi vẫn còn [Am] yêu
Ngược [Gm] bóng trăng đã [C] cao mộng đứt lìa một [Am] thuở
Giăng mắt sầu chuyện tình [Dm] duyên.
2. Một niềm [Dm] yêu ngân mãi khúc ca [Dm] buồn
Gió đông về qua [Dm] ngỏ
Nơi đây trái [Gm] tim câm lặng nỗi [Am] nhớ
Dở dang thường khổ [Dm] sầu
Nhựng hạt [C] mưa còn rơi rớt từng [C] đêm
Ngóng người xưa xa [Am] vời
Chút lòng hoang mặn [Am] đắng
Buông xuôi hạnh [C] phúc cho vết thương cuối [Am] cùng
Giữa vạn trùng nhiều sóng [Dm] xô.