Trưởng thành [G] hơn
Khoẻ mạnh [D7] hơn
Trải lại [G/E] ơn
người cưu mang [C] chính mình
Mình không cố [Cm] định
Một nơi bất [G] kì
Nên anh rời [Cm] đi
Điều tất [D] nhiên
Ừ anh [G] sai, thì anh [D7] sai
Nhưng mà anh [G/E] sai vì
anh là [C] chính mình
Nhiều khi [Cm] thất tình,
để không [G] mất mình
Thế nhưng nhiều [A7] [D7] khi...
Nhiều khi [G] anh ước
mình xin [G/E] lỗi trước
để bình [C] an lướt qua thời [Cm] gian
Để mình không mắt [Am7] mờ
dù anh vẫn [G] sợ phải mất em [A7],
mà chưa biết [D7] em
Mà anh [G] không chắc,
mình làm được [G/E] gì khác
Dù sao anh [C] vẫn chỉ là [Cm] anh
Một dòng sông hối [Am7] hận
trào tuông bất [G] tận,
để mất nhau [A7] rồi xin lỗi [D7] sau.