Anh rời [Am]ghế nhà trường
Bước chân vào nghiệp binh không lo âu không [F]toan tính
Khoác lên mình bộ áo lính màu áo xanh hi [C]vọng Giữ trong lòng là bao nhiêu ước mơ
Và bao [G]nhiêu hoài bão Có bao người đang chờ
anh về bữa cơm gia [Am]đình vắng anh sao thấy buồn thế?
Mẹ anh vẫn đang ốm [F]nặng sao anh vẫn chưa về có phải anh giữ trọn lời [C]thề
Với tổ quốc với non sông với nhân dân
Rồi lặng [G]lẽ anh nằm xuống rồi anh về với đất
Không cần [Am]biết là ngày mai ra sao Hay ngày kia là thế
[F]nào? Chỉ cần biết hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao
Mặc khó [C]khăn hay gian khổ vẫn dấn thân lao vào
Trao thân [G]mình cho nhân dân sống vì nước quên thân
Vì nhân [Am]dân phục vụ
Theo chủ trương theo đường lối theo chính [G]sách nghị quyết của Đảng
Pháp luật của nhà nước nơi cuối con [C]đường còn nhiều gian khổ
Đang chờ anh phía trước
có nước mắt [G]mẹ đã rơi trước khung ảnh đã mờ
Có những [Am]người họ đi mãi mà không về
Thèm lắm được nhìn nụ cười với [F]hương quê lưng còng dáng mẹ đợi con mãi chưa về
Nếp nhăn ìn [C]hằn trên mặt của ba là vì ai thế?
Là vì [G]ai thế ?
Có những người [Am]họ đi mãi mà không về
Thèm lắm được nhìn nụ cười với [F]hương quê Lưng còng dáng mẹ đợi con mãi chưa về
Nếp nhăn ìn [C]hằn trên mặt của ba là vì ai thế?
Là vì [G]ai thế ?
Anh không [Am]phải là bất tử nên đừng buồn
Khi nghe tin giữ về [F]anh
Em cứ trách anh đi mãi mà chẳng về? Nhưng cái [C]nghề anh là thế đêm ngày súng đạn dao kề
Cũng chẳng [G]biết rồi khi nào anh về với đất
Đến khi nằm xuống âm thầm thì liệu nhân [Am]dân có ghi nhận
Hay họ lại lấy một thành phần rồi nhận xét chung cả bộ phận
Chính vì thế bàn cân có bao giờ là [F]cân Khi những cái đẹp họ
không nói đến còn cái xấu thì báo [G]trí cứ thi nhau xới lên.
Anh lớn [Am]lên khi trong nghành trưởng thành hơn khi vào nghành
Phải nuôi suy [F]nghĩ trong một cái đầu lạnh nắng thao trường
đốt cháy đời trai trẻ gió thao [C]trường thổi bay tuổi thanh xuân
Rồi dần [G]dần thời gian cũng làm khuân mặt đen xạm theo toàn phần
Họ cứ [Am]nói mức lương của anh cao hơn họ gấp nhiều lần
Nhưng tính [F]mạng của anh có bao giờ an phận
Suất đời phấn đấu làm kẻ đầy [C]tớ trung thành của nhân
dân Chỉ mong nhân dân thay đổi suy [G]nghĩ mà ghi nhận
Có những [Am]người họ đi mãi mà không về
Thèm lắm được nhìn nụ cười với [F]hương quê Lưng còng dáng mẹ đợi con mãi chưa về
Nếp nhăn ìn [C]hằn trên mặt của ba là vì ai thế?
Là vì [G]thế ???
Có những người [Am]họ đi mãi mà không về
Thèm lắm được nhìn nụ cười với [F]hương quê lưng còng dáng mẹ đợi con mãi chưa về
Nếp nhăn ìn [F]hằn trên mặt của ba là vì ai thế?
Là vì [G]Thế ???