1. Chiều [E]nay Sài Gòn vẫn [G#7]thế loay hoay hối [C#m]hả
Nhiều người vội [A]vã, nhiều [B]người chạy theo giấc mơ [E]xa
Vài lời nhớ [A]nhớ thương thương nhưng lại [B]thôi
Vài người [G#m]dở dở ương ương như là [C#m]tôi
Thấy chơi [F#m]vơi, nhặt từng bình yên cuối chân [B]trời.
2. Và [E]em một chiều vội [G#7]vã em buông cách [C#m]xa
Đời người lạc [A]lõng [B]nuôi tiếp những giấc [E]mộng [C#7]
Rồi vài cú [F#m]ngã đưa ta trôi thật [B]xa, bạn bè tốt [G#m]quá quên đưa tay mình [C#m]ra
Sài Gòn [F#m]ơi, kìa cánh [B]én lẻ loi lưng [E]trời.
ĐK:
Sài Gòn [A]ơi khi nào ta hết chơi [E]vơi
Khi [C#7]nào nỗi nhớ nghỉ [F#m]ngơi, để [B]tôi kịp yêu nhiều điều [E]mới
Sài Gòn [A]ơi đừng chôn những giấc mơ dại [E]khờ
Vùi sâu [C#7]những yêu thương từng [F#m]giờ
Để tôi [B]biết tôi vẫn mong [E]chờ.
3. Chiều [E]nay, mùi [G#7]hương quen bỗng ghé [C#m]thăm chốn này
Ùa theo làn [A]gió [B]giăng kín cả khung [E]trời [C#7]
Lần tìm cứ [F#m]ngỡ đâu đây hương người [B]cũ
Giật mình biết [G#m]đã xa em một chiều [C#m]thu
Đánh rơi [F#m]nhau, và cũng đã [B]lâu chẳng đôi [E]câu.
4. Đời [E]ta, còn [G#7]bao năm tháng để [C#m]ôm nỗi vui
Còn bao ngày [A]nữa, để [B]yêu hết nỗi [E]buồn [C#7]
Đời người chóng [F#m]vánh tan nhanh như giọt [B]mưa
Mình còn đỏng [G#m]đảnh giam thân sau rèm [C#m]cửa
Ôi những [F#m]nơi tòa cao [B]ốc lẻ loi khung [E]trời.
ĐK:
Sài Gòn [A]ơi khi nào ta hết chơi [E]vơi
Khi [C#7]nào nỗi nhớ nghỉ [F#m]ngơi, để [B]tôi kịp yêu nhiều điều [E]mới
Sài Gòn [A]ơi đừng chôn những giấc mơ dại [E]khờ
Vùi sâu [C#7]những yêu thương từng [F#m]giờ
Để tôi [B]biết tôi vẫn mong [E]chờ.
5. Chiều [E]nay Sài [G#7]Gòn vẫn thế loay [C#m]hoay hối hả
Mình phải vội [A]vã, chạy [B]theo đến khi [E]già [C#7]
Bỏ lại những [F#m]vết thương trôi theo ngày [B]cũ
Gạt tàn thuốc [G#m]xuống ta thôi cơn mộng [C#m]du
Lại chơi [F#m]vơi, làm cánh [B]én lẻ loi chân [E]trời.