Lời bài hát Mưa và Gió, Em và Anh
Cơn mưa ngâu bất chợt kéo đến lúc xế bóng chiều tà, em bỗng thấy tiếc cho cuộc tình đôi ta.
Anh ra sao giờ còn vẫn thức hay anh đã ngủ rồi, còn em đây vẫn cứ thế vẫn một mình đơn côi.
Em biết đôi tay này thật nhỏ bé để giữ anh ở lại, vậy đành chia ly, chẳng còn thêm chi và đành nhìn anh đi.
Giọt lệ hoan mi chiều buồn, giờ này không anh bên cạnh, mưa theo gió đi thật rồi, anh theo tiếng yêu gọi mời.
Ngày mà anh xa em là, là ngày cơn mưa nặng hạt, sẽ đến đây xóa tan, xoá tan kỉ niệm của chúng ta từng trao nhau.
Một người quay lưng bỏ mặt, một người cô đơn ở lại và liệu rằng lúc ấy anh, anh có còn thương em không?
Hay như cơn gió đông ấy, và vội xua tan, như tia nắng mặt trời ấm áp, đem theo đến hơi lạnh buông ra.
Này anh ơi, đôi khi xa anh chính là điều em không ngờ. Chờ đợi mùa yêu thương về lại, mà sao anh đi chẳng về nơi đây?
Em biết đôi tay này thật nhỏ bé để giữ anh ở lại, vậy đành chia ly, chẳng còn thêm chi và đành nhìn anh đi.
Giọt lệ hoan mi chiều buồn, giờ này không anh bên cạnh, mưa theo gió đi thật rồi, anh theo tiếng yêu gọi mời.
Ngày mà anh xa em là, là ngày cơn mưa nặng hạt, sẽ đến đây xóa tan, xoán tan kỉ niệm của chúng ta từng trao nhau.
Có lẽ cách tốt nhất để hai chúng ta mỉm cười, là từ bỏ người anh yêu, dừng lại để em đi không vấn vương ngày bên nhau.
Vậy mà em đâu làm được, vẫn ngồi tương tư một người, dù rằng ở nơi ấy anh đâu nghĩ liệu em ra sao?
Em vẫn trong giấc mơ ấy, vẫn cầm tay anh, đi trên những con đường năm xưa, nghe thấy tiếng anh gọi em thưa.
Mà tỉnh lại thì anh đâu?