Lời bài hát nghe bài này đi em
Specter :
Tôi bất chợt gặp em
Cafe vừa sáng nay
Đưa tay che mặt đi vì sợ em trông thấy mình
Sau chia tay e vẫn xinh
À xinh hơn mới cay
Còn tôi thì như thằng ngơ bơ vơ 1 mình
Tôi muốn viết cho em vài dòng tin
Nhưng sợ em đách xem
Sợ tin nhắn trôi vì hộp thư em
Có lắm thằng quan tâm
Và tôi muốn hát cho em vài lời ca
Nhưng sợ em đách nghe
sợ câu hát không còn lọt tai em
Vậy nên thôi em ơi
Chu :
Chàng trai của năm 17 sẽ không theo bạn đi đến cả đời
những lời hứa, những lời yêu ngày đó cũng dần đuoc trả về.
Em không phải là tuýp ngừoi hay mơ
Nhưng lại giật mình khi bắt gặp anh ở góc đường hay qua
Ngày trôi chóng quá
Mình chẳng kịp có nhau
Chẳng còn những khoảng khắc
Tha thứ như lúc đầu
Em chọn không rep tin nhắn không phải vì thích lơ anh
Mà chỉ muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp, mất đi lại không đành.
Em ghét những thứ xung quanh ngay lúc này
Ghét đèn đỏ vì không đủ để hôn thật sâu giữa sài gòn đông đúc này.
Ghét quán quen nơi mình hẹn hò vào những ngày mưa
Không phải đà lạt cứ hay mong nhớ về những ngày xưa.
em thích được mặc đồ mới, nhưng ko muốn đến mấy nơi xa hoa.
Yêu một cách trẻ con, luôn bề bộn không kém phần qua loa.
Thích ngắm mình trong gương, rồi gặp lại anh bên kia đường.
Để chắc rằng anh đã tiếc em, một tình yêu anh xem là vô thường.
Củ Cải :
Uhmm...đó là câu chuyện một thời cấp ba
Còn ngây thơ chả hiểu tại sao người lớn trông hay buồn bã
Hồi đó cứ nghĩ cuộc đời dễ ẹc chỉ cần mình có niềm tin
Rồi hiểu sơ sơ đời là bể khổ khi đo ván trong một cuộc tình
Tại môn ngữ văn, vô tình cho mình biết thơ Xuân Diệu
Chợt mắc kẹt trong đống suy nghĩ về cái khái niệm tình yêu
Con tim vụn về lén nhìn nhỏ bạn bồi hồi từng tiết học qua
Thấy một nét đẹp cho mình phân tích hùng hồn như triết học gia
Rồi....vậy là mình biết yêu rồi nhỉ
Kiểu bạn bè quanh năm suốt tháng tự nhiên nói thích nó cũng kì
Thật cảm ơn người thư tình năm đó tôi gửi nàng đã hồi âm
Vẫn nhớ cảm giác khi nghe em nói “Tôi cũng thích ông đó biết hông ?”
Và cũng xin lỗi vì đã tuyên bố ta mãi mãi cùng nhau
Xin lỗi vì lỡ ghi vào lưu bút cam kết bên nhau bạc đầu
Sự trưởng thành tàn nhẫn đẩy ta rẽ ra con đường hai ngã
Đến bây giờ bất chợt gặp lại cũng chả dám chào một cái với bà