Lời bài hát Hình Bóng Thuở Thời
Dạo một vòng bên lũy tre làng thấy nơi lòng có chút đong đưa
Thả mình vào nỗi buồn mùa hạ có chút thương tình cây già sông xưa
Bóng người thương giờ em đâu rồi chỉ để lại một chút hoài niệm
Tà áo trắng tung bay ngang đời nỗi buồn cưa đứt đi sợi tơ duyên
Gửi đôi lời yêu thương vào gió để rồi nhẹ nhàng hôn mái tóc em
Tấm chân tình của gã trai nghèo một lòng chung thủy để rồi khóc đêm
Hạ không em hạ buồn đi mất thấy ven bờ đôi hàng hoa dại
Anh cũng chết đi trong giây lát khi cuốn sách tình đọc đến chương hai
Chàng họa sĩ bụi bặm thân hài chỉ biết đem tình của mình đi cất
Giữ trong lòng 30 ngày hạ để rồi bây giờ đứng nhìn em đi mất
Tuổi xuân thời tóc em buông dài với câu hát nụ cười ngâ y thơ
Giờ em về bên nơi phố thị tắm tắt xa rồi bầu trời mây mơ
Có chút nhớ anh gởi vào trời tia nắng hạ lắp đầy cô đơn
Hàng cây già xanh biếc lá chiều ngồi bên hiên nhà nghe lòng đau hơn
Bước chân nào đưa anh về trời khi trốn gian trần đầy rẫy đau khổ
Đêm khuya khắt giường đơn gối chiếc có tấm chân tình em mang ra đổ
Bầu trời kia đưa em đi rồi nơi phố thị có nhớ anh không
Chàng họa sĩ phong lưu quê nhà
nơi hàng tre già vẫn ngồi anh trông
Nhớ hình bóng cô gái ngày nào hồn nhiên ca hát giữa cánh đồng xanh
Ngọn gió chiều thoang thoảng hương lúa đôi mắt chân tình lặng lẽ nhìn anh
Còn không em chuỗi ngày chung đường ta ngây ngô câu chuyện cười giỡn
Chiếc xe đạp chở em hằng ngày băng qua hương đồng màu vàng rực rỡ
Nơi quán nhỏ ta hay chuyện trò và những con đường in sâu hoài niệm
Anh dạo ngang giờ chỉ một mình ngây ngất tuổi đời đã lỡ tình duyên
Khúc nhạc sầu dưới mảnh trăng ngà nơi yên tĩnh là cánh đồng hoa
Anh nhẹ nhàng ngân nga điệu buồn rồi viết cho mình một bản tình ca
Cũng không biết nơi xa lộng lẫy có khi nào em nhớ quê nhà
Có chàng họa sĩ vẫn đợi em về dù cho 4 mùa có mãi trôi qua
Một tách trà dưới gốc cây bàng anh thấy lòng tự dưng lạ lẫm
Nhớ về em một người con gái châm bón yêu thương kia được nảy mầm
Để rồi mãi chỉ một chàng trai vẫn chung thủy với tấm chân tình
Hình bóng thuở thời của người con gái là câu chuyện buồn không tiếc thương mình.