Tông gốc [Em], Capo 3
Vùi lại đây [Em]những đoá hoa nát [C]nhàu ,
chẳng còn [D]ai nhớ mặc gọi [G]tên .
Đàn chim sải [Em]cánh bay về nơi [C]nào ,
liệu ngày [D]sau còn ai nhắc [G]đến ?
Rồi cây [Em]cối sẽ lại đâm [C]chồi
xuân rồi [D]sẽ cùng hoa thay [G]lá ươm muôn sắc [C]màu
Xoá hết nỗi [D]đau , giá [Em]băng ngày [E]đông
Dù qua [Em]mấy thu đông xuống [C]hạ , dù ai [D]oán cất thanh lời [G]ca
Sẫu [Em]thẫm con tim đã [C]biết rằng là,
anh chẳng [D]thể quay về được [G]nữa
Dòng hồi [Em]ức khi xưa cứ [C]mãi ùa về
Nơi nụ [D]hôn biệt ly đổ nhuộm thấm [G]đổ đôi môi [C]này
Kẻ kết thúc tất [D]cả đó chính là [Em]em...
Vẫn [Em]ngón tay ôm lấy tiếng nất [D]bi ai
Vẫn [C]chiếc khăn dịu dàng sưởi ấm [G]đôi vai
Nếu [Am]ở bên là hơi ấm anh [G]để lại
Thì ngàn [F#]lần vạn lần lạnh giá cũng không [B]ngại ngần
Hãy [C]không ngừng chiến đấu!
Hãy dốc cạn [D]xương máu!
Tiếng nói anh hôm nào, dẫn lối em qua ngàn khổ đau
Giờ đây vẫn chẳng hề phai dấu, vọng vang mãi đến muôn ngàn sau
Dòng đời trôi... chuyện xưa cứ thế phai phôi giữa tháng ngày yên ả
Tựa như đoá hoa gửi người ở chốn xa
Tâm tình ấy chẳng sao gửi trao, giờ anh chẳng còn đây, biết nói sao đây
Nghiệp chướng ai mang, oán thán ngút ngàn
Nguyện mình ta gánh lấy, dẫu nghìn kiếp thân mang nỗi đau ngổn ngang
Cánh hoa ai gửi đến bên nàng
Cùng bình minh soi bước đến thiên đàng
Mặc cho thế giới tàn nhẫn kia bẻ gãy thanh gươm của cậu bé
Cậu sẽ lại đứng dậy mạnh mẽ và vươn mình đến đỉnh cao của sức mạnh
Cười khinh miệt thứ được gọi là "Tháp Babel" kia
Hận thù và thịnh nộ sẽ lại xoay lưỡi gươm hai mặt đáng sợ ấy
Lịch sử rồi cũng sẽ lặp lại mà chẳng có hồi kết
Bùng lên đi, vùi lấp thế gian bằng chính "ngọn lửa vô tận"
Thả "bầy chim thép" bay vút xé tan kẻ thù thành trăm phần
Tự do trở thành mũi tên rực lửa lao vào chiến trận
Tiếng trống giao tranh mãi còn ngân
Những hòn đá một khi đã ném đi thì đã chẳng có cách nào thu lại
Kẻ yếu đuối nhìn xa xăm nơi chân trời - Cầu bình yên ngây dại
Ngày những mũi tên của Thần Chết kiếm tìm đến nhân loại
Bánh xe số phận sẽ lặp lại
Bao nhiêu oán ân chỉ còn lại nắm tro tàn
Nhà ngươi có nghe thấy? rời mau khỏi nơi này
Lạc lối bao nhiêu lâu con đường vẫn sẽ tìm thấy
Dù nơi hoang tàn lửa cháy xém, cỏ cây vẫn sẽ hoài vươn mình
Dù thành bụi tro sớm thôi cả nhân loại sẽ trở lại
Tại nơi này đã chứng kiến trăm "bình minh huy hoàng", "hoàng hôn nát tan"
Ở bản thân ngươi hiểu được điều chi?
La-la-la-la, la-la-la-la.
“Gửi em, dù 2.000 năm hay 20.000 năm nữa…”