Giờ đây [Em]phút giây này giá [D]như luôn là
Giấc [C]mơ êm đềm xiết [G]bao
Vì trong [C]tôi vẫn đang vuốt [G]ve gương mặt thân [F#dim]quen
Cùng nhớ mong dâng [B7]trào
Tựa ta [Em]đã quay về chốn [D]xưa xa vời
Rối [C]ren bao điều chớm [G]quên
Bàn tay [C]đưa phủi đi lớp [G]bụi thời gian
Để [D]bên nhau thêm một [G]lần
Vì đâu [Em]lúc chia lìa, nét [D]môi ai buồn
Tiếc [C]thay cho hạnh phúc [G]riêng
Niềm vui [C]tôi quý trân [G]cũng bay
Theo người [F#dim]phiêu du, khuất sau mây [B7]ngàn
Triền miên [Em]tối tăm, hồi ức [D]ta chôn chặt
Khó [C]buông ra lời giải [G]vây
Kề bên [C]tôi, nếu không có [G]người
Từ lâu đã [B]hoang mang trong lụi [Em]tàn
Đừng cố gắng, ta đâu cần chiến thắng
Vì chắc chẳng cơn đau nào sánh bằng
Thời khắc nhẫn tâm giam niềm trống vắng giữa linh hồn hai ta
Bao nỗi cô đơn ngày xưa da diết trong lòng
Bao nỗi tan thương ngày xưa ray rứt cay nồng
Tôi vẫn yêu thương nào đâu cạn vơi thiết tha
Người vững tin tôi mà đúng không?
Như thoáng mong manh mùi hương chanh đắng lưu lại
Lịu rịu trên môi chẳng ngây thơ nhạt phai
Đến khi ngoài kia ngưng đổ
mưa, tôi đành chịu đựng nếm trọn chơi vơi
Dẫu cho rằng ra sao vẫn mong người là muôn tia sáng của cuộc đời
Nằm trong bóng đêm dài chính tôi ôm ghì
Tấm lưng thâm trầm ngủ say
Chạm bao nhiêu, khắc ghi bấy nhiêu
Chân thật xây nên vấn vương vô tận
Rồi đây, mỗi khi gặp gỡ trăm câu chuyện
Ngỡ không bao giờ muốn nghe
Thì đương nhiên khoé mi vỡ vụn
Là nơi sẽ tuôn hắt hiu giọt sầu
Người đã nghỉ ngơi hay còn nuối tiếc?
Người đã thấu chăng, đôi đường cách biệt?
Liệu đánh mất nhau, ai rồi cũng hoá những gương mặt dưng dưng?
Nhưng nếu hôm nay người mang đau đớn riêng mình
Lê bước chân nơi thời không tan nát vô hình
Chua xót lau hoen lệ rơi, chìm sâu trái ngang
Thì thét lên đi, đừng lắng thinh
Xin hãy quên tôi và quên năm tháng qua rồi
Nặng nợ mang theo chỉ gieo thêm phiền lo
Ước chi một mai đây, trái tim thôi
dằn vặt, nhẹ nhàng bỏ mặc chơi vơi
Dẫu cho rằng ra sao vẫn mong người là muôn tia sáng của cuộc đời
Vượt trên cả chân thành gửi trao
Là yêu dấu ví von trời cao
Từ khi đó, tôi chợt xuyến xao
Từng hơi thở chóng vơi tàn hao
Dù lao đao, hay dẫu căng tràn khát khao
Thời gian vẫn viển vông làm sao
Vậy nhưng đâu ai nỡ vùi chôn đánh tráo
Nhớ thương khôn nguôi ta mãi tin vào