Dạo: [Dm] [Gm] [C]
Đọc: [F] Ta là ai? [Gm]
[A#] Ta là ai? [Em]
[A] Ta là ai? [A]
Từ khi sinh [Dm]ra,
ta mãi đi [Gm]tìm ta.
Cuộc [A7]đời trải qua bao vất [Dm]vả,
ta [C]cần chi,
ta [Gm]được gì
và [Em7]ta [A]là ai?
“Ta là [Dm]ai?” - tuổi thơ mãi [Am7]đi tìm.
[Gm]Ta là tuổi [Dm]thanh xuân,
lão [Gm]niên hay cái [D#]
chết - đâu [Cm]mới [Em]thật là [A]ta?
Chân [D]lý nơi Phật đà:
Thời [Bm]gian mãi dần [Em]xa,
các [G] pháp vốn vô [D]thường,
sở [Em] hữu là bi [C]thương.[A]
[D] Ôi, chân lý bình dị [A]thay!
Tham ái là gốc [Bm]khổ,
[A#] tìm [D]đâu cho thấy [E]ta,[A]
chỉ [D]có tâm Bồ [Bm]đề
an [G]trụ thật là [A]ta.
[G]Ta mãi đi tìm [Em]ta
trong [G]vô minh đau [D]khổ,
chỉ [Em]có tâm Bồ [A]đề
an [A]trụ thật là [D]ta.
Đọc:
Người 1: Ta là ai? Ta là tuổi thơ sao?
Người 2: Tuổi thơ đã qua rồi.
Người 1: Trung niên
hay lão niên là ta sao?
Người 2: Không, tất cả
rồi cũng sẽ qua đi.
Người 1: Vậy trong cái chết có ta không?
Người 2: Cũng lại chẳng có ta.
Chết rồi nghiệp thức lại tiếp tục trôi lăn trong luân hồi khổ đau.
trôi lăn trong luân hồi khổ đau.
Cả 2: chỉ có tâm giác ngộ và
vô lượng từ bi là muôn đời chẳng đổi - đó mới chính là ta.
chẳng đổi - đó mới chính là ta.
Cũng là tâm Bồ đề, chỉ có an trụ
nơi tâm Bồ đề mới đích thực là ta.
Lời 2: Lặp lại như lời 1
Hiển thị bình luận