Verse 1.
[F] ai ơi, phố thị đèn màu ngân [Am7] nga, chuyến xe cuối cùng lê [Dm7] la, có ai thấy mình vẫn đang [Gm] , dở dang [C7]
[F] đem, gửi lòng mình vào câu ca [Am7], trước Tiên thấy lòng mơ xa [Dm7], giấc mơ, ý thơ [Gm] năm tháng [C7]
Chorus.
[Gm] bồi hồi nhận ra lúc xa, khi [Dm] gần
do ta lúc xa khi gần [Gm], mãi mê, như thế. [C7]
[Gm] giận người, khi say lúc ta đang cần
hay do lúc ta đang dần [Gm] lãng quên, rối ren. [C7]
[Gm] mà này, ngoài kia vẫn đang như [Dm]vậy, thì do chắc ta không vậy, [Gm] thế nên yếu đuối [C7]
[Gm] bề ngoài thì ta vẫn đang che [Dm]đậy, mà tâm chẳng mong che đậy [Gm], chắc do rối ren giữa phố thị [F]
Verse 2.
[F] em ơi, phố thị đèn màu như [Am7] xưa, có phải lòng mình đong đưa [Dm7]
nói ra chắc mình cũng đang [Gm], thở than [C7]
[F] anh vẫn thường bồi hồi xe [Am7] đưa, tới lui những đoạn đường em [Dm7], lúc xưa, vẫn qua [Gm], khi đấy. [C7]
Chorus.
[Gm] bồi hồi nhận ra lúc xa, khi [Dm] gần
do ta lúc xa khi gần [Gm], mãi mê, như thế. [C7]
[Gm] giận người, khi say lúc ta đang cần
hay do lúc ta đang dần [Gm] lãng quên, rối ren. [C7]
[Gm] mà này, ngoài kia vẫn đang như [Dm]vậy, thì do chắc ta không vậy, [Gm] thế nên yếu đuối [C7]
[Gm] bề ngoài thì ta vẫn đang che [Dm]đậy, mà tâm chẳng mong che đậy [Gm], chắc do rối ren giữa phố thị [F]
Out:
[Gm] bề ngoài thì ta vẫn đang che đậy, mà tâm chẳng mong che đậy [Gm], chắc do rối ren giữa phố thị [F]
Hiển thị bình luận