1. Em đã yêu [A] tôi từ tiền kiếp, khi bầu trời chưa [Bm] xanh khi ngày đêm là [A] một
Em đã yêu [D] tôi khi bài ca thổn [E7] thức một tình yêu em đợi tự bao [A] giờ
Tình yêu [A] đó anh nâng niu từng [F#m] ngày, lời ca [E7] đó thay anh ru tình [A] nồng
Mùa thu [Bm] ấy cho ta kỷ [E7] niệm ngất ngây.
2. Đôi mắt em [A] say tình yêu ấy, mơ màng nhìn mây [Bm] trôi như tình ta nhẹ [A] nhàng
Gió cuốn mây [D] tan trong chiều đông rét [E7] buốt, tình co ro đêm tàn cùng cánh [A] sầu
Mùa đông đến bao đêm không tình [D] nồng, rồi xuân [Bm] ghé với bao kỷ niệm [A] buồn
Lòng tê [Bm] tái, hồn mơ theo [E7] gió tìm [A] ai.
ĐK: Anh vẫn [A] yêu dù tình [D] xa, anh vẫn [E7] mong tình quay [A] về
cùng lời [F#m] hát trong đêm [E7] sâu, mang nhớ nhung về [A] đâu.
Anh vẫn [A] tin một tình [D] yêu, đôi chúng [E7] ta nhìn nắng [A] chiều,
hoàng hôn [D] xuống, em xa [Bm] xôi nhưng anh vẫn [E7] tin ta thuộc về [A] nhau
3. Tôi đã xa [A]em từ muôn[F#m] kiếp, xót[D] xa khi chiều[E7] buông, khi đời mưa thêm giọt [A] buồn
Tôi biết xa [D] em khi lời ca im [E7] lắng, còn dư âm nốt nhạc là cung [A] sầu.
Tình yêu đó thơ ngây tuyệt [F#m] vời, tình yêu [Bm] đó vẫn bên tôi từng [A] ngày,
Lệ em [Bm] ướt cho tình ta thôi khô [E7] héo khi tàn [A] thu
Hiển thị bình luận