[Em] Quê hương ta đâu? Gia đình ta đâu?
Bạn bè ta đâu? Người tình [Am] nơi nao?
[D] Tình đời ngày nào không ai [G] thấy đâu!
[C] Ôi thương yêu sao bỗng phai [B7] tàn mau?
[Em] Con sông xưa đâu? Khu rừng xa đâu?
Ðường chiều thật sâu (cho) người tình [Am] ôm nhau
[D] Cuộc đời nhiệm mầu không mang [G] đớn đau
[C] Ôi thương yêu ca hát cho [B7] đời sau
[B7] Lìa khỏi quê nhà ôi phải [Em] chia lìa!
Mẹ già tóc sương, đứng [D] vẫy tay
Những em bé quê tôi, áo [Em] rách vai
Buổi chiều im hơi, tiếng gió [B7] cũng thôi
[B7] Ðời lặng im rồi! Ôi bao [Em] la âm thầm
Một đời lắng câm có [D] khóc thương
Chỉ một mình gào gọi trong [G] cô đơn
Có van [C] lơn miên man như bao [B7] nhiêu côn trùng
Chỉ gặp vô cùng! Bơ vơ [Em] ở trong lòng
[Em] Quê hương ta đâu? Gia đình ta đâu?
Bạn bè ta đâu? Người tình [Am] nơi nao?
[D] Tình đời ngày nào không ai [G] thấy đâu!
[C] Ôi thương yêu sao bỗng phai [B7] tàn mau
[Em] Con sông xưa đâu? Khu rừng xa đâu?
Ðường chiều thật sâu (cho) người [Am] tình ôm nhau
[D] Cuộc đời nhiệm mầu không mang [G] đớn đau
[C] Ôi thương yêu ca hát [B7] cho đời sau
[B7] Lìa khỏi quê nhà ôi phải [Em] chia lìa!
Người tình mắt xanh, với [D] áo hoa
Ðứng trong nắng thu xưa gió [Em] phất phơ
Người tình như mơ, tiếng hát [B7] võng đưa
[B7] Ðời nhẹ ru đời! Cho tôi [Em] hương trời
Nào ngờ rẽ đôi có khóc [D] nhớ ai
Chỉ là lời gào gọi không [G] nguôi ngoai
Chốn bơ [C] vơ không tên sống như [B7] bao côn trùng
Ðời tàn tạ như chiếc lá rụng rời cuối [Em] đông.
Lời Việt: Phạm Duy
Hiển thị bình luận