(Capo 1)
[Gm]Nửa đêm, biển mệt [D7]nhoài vì suốt ngày ầm [Gm]ĩ, nên [G7]đã nằm ngủ [Cm]yên.
Hàng thông reo ngoài gió rồi [D7]mệt nhoài cũng đứng yên.
Nữa đêm chỉ có [Eb]cát còn thèm lời tình [Cm]tự. Thèm sự vỗ [D7]về của [Gm]sóng.
Anh cô [Gm]đơn, anh cô [Eb]đơn ngàn lần trước [Gm]biển, khi [G7]vắng em thiếu [Cm]em,
anh mong giờ có em ở bên để nghe sức [Bb]sống [D7]trong ngực biển, để
nghe ánh [Eb]trăng gọi biển [Bb]vàng, từng con sóng đêm [D7]lạnh thiêu đốt trái tim [Gm]anh…
Biển [Bb]ơi.. giữa trời [Cm]đêm lộng [Bb]gió tìm ai… [D7]biển biển [Cm]ơi thức cùng [F]em có triệu ngàn tinh [Eb]tú và mênh mông thời [D7]gian..
Biển biển [Gm]ơi…, nơi xa [Cm]vời em có biết [Gm]chăng…, anh gọi [Cm]em cồn cào tiếng [Bb]sóng.
Nếu nơi [Gm]ấy em thấy lòng xao [D7]động là tình anh vang vọng ngóng [Gm]em!
Hiển thị bình luận