1. Anh biết chăng [Am] anh, em khổ vì [Dm]ai, [E7] em khóc vì [Am] ai.
Ngày vui đã [Dm] tan, nhân tình thế [Bdim7] thái còn lại đống tro [Esus4-3] tàn.
Em muốn kêu [Dm] lên cho thấu tận trời cao [Am] xanh
Rằng tình em [Dm] yêu sao giống đời đóa phù [E7] dung
Sớm nở tối [Am] tàn, xót thương duyên [Dm] mình chưa thắm [E7] đành dở [Am] dang [E7]
ĐK: Thuở [Aadd9] xưa ngày đầu của [E/G#]nhau, hai đứa vang câu tình [F#m7] ca
Ngày đầu của [A/E] nhau, anh đón đưa em [Dadd9] về nhà
Trăng nước hiền [A/C#] hòa, ngày đầu của [Bm7] nhau hương sắc [B/D#]tình yêu đậm [Esus4-3] đà
Ngày [Aadd9] nay mình đành bỏ [E/G#]nhau, canh vắng bơ vơ sầu [F#m7] đau
Mình đành bỏ [A/E] nhau, quên phút ta yêu [Dadd9] lần đầu.
Trăng nước bạc [A/C#] màu, người đành bỏ [Bm7]người như sương [E]khói sau chuyến [A] tàu.
2. Em biết chăng [Am] em, anh ngủ nào [Dm]yên [E7]anh thức nào [Am] yên.
Nhiều khi cố [Dm] quên nhưng chỉ thêm [Bdim7] chuốc vào lòng những ưu [E7] phiền.
Âu yếm hôm [Dm] qua không xóa được buồn hôm [Am] nay.
Người đời phụ [Dm] nhau khi đã cạn chén tình [E] say.
Để lại thương sầu, trót yêu nhau [Dm] rồi sao nỡ đành [E7] làm khổ [Am] nhau
Hiển thị bình luận