Capo 2
Tone [G]
[C]Điều dễ đến thì dễ đi nh ng đã dặn rồi
Chút tình yêu theo mặt trời mà lặn rồi
[Bm]Một kẻ buông một ng níu không có kết cục đâu
Cứ cố chấp thì khác gì giam mình trong ngục sâu
Chân [Am]thành anh luôn có thừa mà sao lòng ng cứ mãi chật
Tình [D]yêu là một cuộc chiến ai yêu nhiều hơn thường bại trận
Sợi tơ [G]duyên ta cùng cuốn có một [D]ngày đã đứt chỉ
Đáng trách là thay vì nối lại sao em phũ phàng đem vứt đi
Ừm, [C]chia tay đi vốn là câu nói khó
Vậy mà Em lại rời bỏ mà chẳng hề có chút đắn đo
Anh cứ [Bm]ngỡ là hai chúng ta sẽ bên nhau đến mãi mãi
Đến giờ anh vẫn chưa hiểu do đâu tình ta lại nhạt phai
Những [Am]ngày không còn em, anh ngập chìm trong tăm tối
Tim trống [D]rỗng và lòng chông chênh lửng lơ như một tảng băng trôi
Những mộng [G]mơ, những hẹn ước rồi cũng hóa thành tro tàn
Tiếc tình yêu ta chưa đủ đầy để cùng chạy đua với thời gian
Kỉ niệm anh [C]giữ như là dát vàng
Em bình thường đúng [Bm]sai nhưng lại phũ phàng
một thời mà [Am]nắng hoàng hôn ấy, [D]mối tình năm ấy
Em [G]treo dưới chân mây
Một thời em [C]cũng say bài ca anh thầm hát
Em đâu có [Bm]muốn yêu thương tan trên đồi cát
Nhưng chuyện đời [Am]xoay vòng, một mình trong phòng, nhiều lần [D]đau lòng
Vì mặc anh [G]sống với những giấc mơ xa vời
Tương [C]lai chúng ta, có lẽ không cùng chung màu sắc
Em khoác lên mình lớp áo xa hoa lấp lánh màu vàng cát
Còn [Bm]anh chỉ mong bình yên, dưới ngôi nhà có mái gỗ
Ngủ êm trong một góc nhỏ đan tay nh ngón còn chai thô
Chỉ cần [Am]ta có nhau, kệ dòng người cứ bon chen
Những xa [D]hoa vật chất đâu phải thứ cần đong đếm
Một tình [G]yêu bình dị, đi cùng nhau dài lâu
Trao cho nhau nh mỗi hôn dẫu cho bạc mái đầu
Nhưng hiện [C]thực vốn luôn tàn nhẫn vì tình cam đâu thể cưỡng cầu
Hụt hẫng là khi nhận ra con đường ta đi trái ngược nhau
Chỉ mong [Bm]những ngày sau, trong lòng em thôi đừng mang
Những vết cắt vào sâu trong tim khi sợi tơ duyên mình đứt đoạn
Anh không [Am]muốn ta oán than, buông thêm những lời trách móc
Sao có [D]thể tổn thương một người mình từng trân trọng hơn vàng ngọc
Vì chuyện [G]đến hay rời đi, đều do ông trời sắp đặt mà
Anh nhận ra một chiếc áo mới thường tốt hơn những mảnh chắp vá
Kỉ niệm anh [C]giữ như là dát vàng
Em bình thường đúng [Bm]sai nhưng lại phũ phàng
một thời mà [Am]nắng hoàng hôn ấy, [D]mối tình năm ấy
Em [G]treo dưới chân mây
Một thời em [C]cũng say bài ca anh thầm hát
Em đâu có [Bm]muốn yêu thương tan trên đồi cát
Nhưng chuyện đời [Am]xoay vòng, một mình trong phòng, nhiều lần [D]đau lòng
Vì mặc anh [G]sống với những giấc mơ xa vời
Tất [C]cả ký ức về em, anh sẽ lưu vào tiềm thức
Trong giấc mơ, là đôi ta cùng băng qua vạn điểm dừng
Khi màu [Bm]nắng vẫn ươm vàng, và lòng mình chưa nguội lạnh
Như tán lá mùa hạ ấy, tình yêu đôi mình vẫn tươi xanh
Anh [Am]ước và mong chúa trời ban cho ta một phép màu
Em vẫn [D]yêu và chọn vai anh là nơi tin tưởng để nép sau
Rằng tình [G]yêu nơi em, chỉ lơ đãng đi lang thang
Rồi sẽ về ôm anh hôn anh lúc xế chiều khi chạng vạng
Hiển thị bình luận