Capo 1
[Am]êy, ông ơi, cho tôi hỏi một [Dm]lời
những điều ông viết trên [G]mạng liệu ông có dám thực hiện ngoài [Am]đời
câu chuyện mà ông bàn tán sao nó biến dạng qua miệng mỗi người
tôi [Dm]thấy người ta nói khác, giờ tôi hoang mang quá mất [E7]thôi
[Am]này, bà ơi, liệu ta còn là kẻ thức [Dm]thời
khi trên đời này nhiều gian [G]dối chắn mất lối của ta mất [Am]rồi
tôi đi tìm sự thật mà nó dẫn tôi đi xa [Dm]xôi
khiến tôi phải đi mò mẫm trong đống thông tin nhiễu loạn nửa [E7]vời
[Am]giờ tôi cần làm gì đây? tôi không phải người [Dm]xấu
nó nhồi vào tôi suy [G]nghĩ bậy, chẳng hề giống với tôi [Am]đâu
kiến thức chẳng thể tìm thấy, khó hơn mò dưới vực [Dm]sâu
còn những điều chẳng đáng tin cậy, ai cũng nhồi vào [E7]đầu
[Am]tin tức bay như đạn lạc, mình chẳng thể hiểu được [Dm]nhau
như đi tìm hai màu đen [G]trắng mà lại nhìn qua lăng kính nhiều [Am]màu
trăm nghìn mẩu chuyện phong phanh qua tay bao nhiều người xào [Dm]nấu
dựng lên sự thật trong thế giới ảo có khó gì đâu [E7]
[Am]từng chuyện đời ta thấy, làm sao biết đúng hay [Dm]sai
những rối ren ngoài [G]kia khiến ta chẳng sao biết ai là [Am]tin cậy
và lòng người quanh đây, làm sao biết đúng hay [Dm]sai
lời nói cứ thế méo mó mỗi khi đi qua bên [E7]tai
[Am]ai cũng muốn nói ra tiếng lòng mình nhưng mà cái tôi luôn [Dm]mong manh
một lời chê bai như [G]sóng đánh không vững tay lái là [Am]chòng chành
những sự thật đôi khi mang góc cạnh còn vỏ bọc lại thường [Dm]long lanh
mà nếu chỉ tìm vì tọc mạch mấy ai tìm đến [E7]ngọn ngành
[Am]chuyện mới lướt qua phong phanh, tôi còn chẳng buồn [Dm]ngó
đã sớm bị đem thổi [G]phồng thành một cơn bão khổng lồ siêu [Am]to
lời nói nhảm luôn luôn đi cùng những sự nhốn nháo những tiếng reo [Dm]hò
còn những điều có ích cho đời thì người ta bỏ xó [E7]
vậy [Am]tìm nơi nào để mình bước vào lại nhìn thấy toàn điều [Dm]hay
tìm ở đâu hành Htrình tiếp theo để mình được làm mình [Am]đây
ông hỏi tôi, người hỏi người, câu trả lời chưa ai [Dm]thấy
khi mà lời tôi nói, chẳng thể với đến tới đúng người và đúng [E7]tai
cuộc [Am]sống nhiều lúc ngay thẳng, chợt quanh co khi qua miệng [Dm]người
chắc tại [G]lòng người hình zic zac nên quá [Am]khó để thẳng được lời
miệng ta chỉ có một, [Dm]tai có đến gấp đôi
nói ít hơn nghe một chút, là thế [E7]giới đã đẹp hơn rồi
bởi vì
[Am]từng chuyện đời ta thấy, làm sao biết đúng hay [Dm]sai
những rối ren ngoài [G]kia khiến ta chẳng sao biết ai là [Am]tin cậy
và lòng người quanh đây, làm sao biết đúng hay [Dm]sai
lời nói cứ thế méo mó mỗi khi đi qua bên [E7]tai
Hiển thị bình luận