Capo 2
[Em]Em chỉ [D]mong ước [Em]rằng, có thể [C]cùng anh [D]trọn giấc [Em]mơ.
Trọn con [C]tim nhung [D]nhớ yêu [Bm]thương cả cuộc [Em]đời.
Vẹn nguyên [Am]bao hạnh [Bm]phúc và [Em]niềm vui.
[C]Đôi lúc [D]em mỉm [Em]cười, nhưng trong [C]lòng trái [D]ngang [Em]nỗi lòng.
Sợ rồi [C]anh cũng [D]sẽ như [Bm]một cơn [Em]gió.
[Am]Gió bay xa lãng [Bm]quên đường [Em]về.
Tự hỏi [C]mai sao ta có [D]thể ở mãi bên [Bm]nhau không thể lìa [Em]xa.
Sợ người [Am]đang yêu thương bỗng [Bm]hoá [Em]xa lạ.
Tự hỏi [C]đôi tay có thể [D]giữ lấy để không [Bm]lạc mất [Em]anh.
Em sợ [Am]mình lẻ [Bm]loi trong [Em]màn mưa.
Dù như [C]thế em xin anh [D]vẫn cứ nói nếu [Bm]ta không thuộc về [Em]nhau.
Để một [Am]mình em mang riêng [Bm]thôi niềm [Em]đau ấy.
Và em [C]hứa chỉ để anh [D]thấy những nụ [Bm]cười của [Em]em.
Dẫu nụ [Am]cười chứa [Bm]chan nỗi [Em]buồn.
Hiển thị bình luận