Hạnh phúc trong tầm [Dm]với đã không còn [Bb]tới.
Khi vắng em trong [Dm]đời.
Tìm đến chân trời [Gm]mới vẫn thương một [C]thời.
Giờ đã xa ngàn [F]khơi.[A]
Ngày đó ta lầm [Dm]lỡ bỏ mặc nhau [Gm]hững hờ.
Để tiếng yêu rạn [C]vỡ rồi thời gian xóa[F]mờ.
Mãi vô tình đến bây [Bb]giờ.
Nhận [Gm]ra hai đứa không còn [A7]nhau.
Cuộc sống luôn vội [Dm]vã với bao nghiệt [Bb]ngã.
Xô cuốn ta miệt [Dm]mài.
Một bước chân trượt [Gm]ngã đã trôi thật [C]dài.
Lạc mất nhau ngày [F]mai.
Còn mãi khung trời [Dm]đó mình gặp nhau lúc [Gm]đầu.
Ngày tháng hoa mộng [C]đó cùng niềm vui nỗi [F]sầu.
Sẽ ghi lại biết bao [Bb]điều.
Để [A]nhớ một thời ta đã [Dm]yêu.
ĐK:
Thì thôi ta đã [Bb]lỡ lìa xa bến [Gm]bờ.
Đời lênh đênh sóng [C]vỗ buồn trôi lững [F]lờ.
Cuộn mình trong nỗi [Gm]nhớ cho đến bao [A]giờ.
Mình mới quên ngày [Dm]xưa.
Thì thôi ta đã [Bb]hết chờ nhau sẽ [Gm]về.
Mùa xuân nay đã [C]chết vàng phai não [F]nề.
Để lại bao hối [Bb]tiêc khi khắc tên [A]người.
Gọi [A7]mãi trong đêm [Dm]buồn.
Hiển thị bình luận