Ngày [C]đó, lúc trái tim [G]chưa biết hờn [Am]ghen.
Ngày [F]đó, lúc trái tim [C]chưa biết muộn [Dm]phiền.
Ngày [F]đó e [G]ấp, muốn quen em [Em]mà nào [Am]dám nói,
Chỉ [Bb]ngóng trông ngó theo [C/e]em [G]đường trưa lối về.
Từ [C]đó, đã biết yêu [G]và biết buồn [Am]vương.
Từ [F]đó, biết đắng [C]cay và biết giận [G]hờn.
Từ [F]đó [G], nhung nhớ suốt [Em]đêm thâu lời tình [Am]anh viết
Lặng [F]lẽ trao đến bên [G]em mối tình [C]đầu.
Và từng đêm [F]thâu anh ngồi trông ngóng lá thư
hôm nào anh đã lấy [Em]trao cho em hồi âm, [Am]dẫu biết [Dm]em hững
hờ, em [Em]vẫn như chẵng [C]quen [C7]nhau
Và ngồi trong [F]đêm em nào hay biết trái tim
anh giờ tan nát nỗi đau [Em]tương tư tình em.
Dẫu [Am]biết em [Dm]ơ thờ
Yêu [F]em lời không dám [G]nói.
Người [C]hỡi có biết anh [Em]vẫn yêu vẫn [Am]chờ mong.
Từng [F]ngày vẫn mơ bóng dáng [G]em hôm nao ghé [C] [C7]thăm.
Người [C]hỡi có biết trong trái [Em]tim nỗi [Am]ngóng chờ.
Một [F]ngày nắng tươi bỗng em đi [G]ngang nhà ghé thăm tình [C]anh.
Hiển thị bình luận