Xa vài ba [G]ngày xa vài năm [Am]ngày.
Mặc dù tay [C]chưa trong tay.
Thế mà lỡ [G]may thế mà lỡ [Am]may.
Lại thấy [D]nhớ mới hay [G]
Lúc nhớ [G]nhung, thì mình nên, làm gì?
Gọi điện thoại, hay là kệ nó [Am]đi
Lúc nhớ nhung, thì mình nên, làm [D]gì?
Chờ đợi chờ đợi, hay là mình quên đi [G]
Lúc bình [Bm]thường, mình vốn đã ngu [Am]si.
Thêm nhớ [D]em, thì sao làm được [G]gì.
Đêm rồi [G]ngày, rồi lại ngày đêm mong [Am]nhớ.
Hình bóng [D]ai khiến cho anh ngẩn ngơ. [G]
(Vòng G Am D G những đoạn còn lại)
Vì anh [G]Nhớ, nhớ [G]nhiều, nhất là [Am]khi, lẻ loi lúc ban [Am]chiều.
[D]Có cánh [D]diều, lặng [G]im, trôi mình vào trong [G]gió.
[G]Xa, vài ba, vài [G]năm ngày. Chẳng quá [Am]lâu cơ mà anh đang [Am]yêu.
[D]Thế nên đừng trách anh bị [D]
nói nhiều, chỉ là [G]nhớ em, nhớ em quá [G]nhiều..
[G]Em ơi em ơi em [G]ơi, anh chẳng [Am]mong hay là chờ [Am]đợi, chẳng [D]
mong đôi ta duyên một [D]đời, chắc [G]mình chỉ bạn bè thế [G]thôi.
[G]Nhưng em ơi em [G]ơi, dù bằng [Am]tim hay là bằng [Am]lời, anh [D]nói có
chứng giám mây [D]trời, rằng anh [G]thích em, thích em mất [G]rồi.