Khi ta vừa [C]yêu anh làm gì em cũng [G]thích
Và thường hay [Am]nói em yêu anh vì đức [Em]tính này
Dù cho [F]anh làm sai em vẫn khen [C]không ngớt lời
Vì [F]đó là lúc em còn [G]yêu anh.
Nhưng theo thời [C]gian em đổi thay anh nào [G]biết
Những điều em [Am]thích nay em cho là quá [Em]sai lầm
Rồi em [F]quay mặt đi không cần [C]biết anh nghĩ gì
Chẳng [F]quan tâm gì đến [G]anh.
ĐK:
Bằng giác quan của tình [C]yêu anh nhận ra rằng [G]em
Giờ đã không còn yêu [Am]anh như lúc ban [Em]đầu
Vì chính ánh mắt của [F]em đã nói cho anh [C]biết một điều
Rằng [F]em đã có thêm một [G]ai.
Người ấy đã khiến cho [C]em thờ ơ về [G]anh
Người ấy đã khiến cho [Am]em quên mất anh [Em]rồi
Đã xóa hết đi cảm [F]giác gần gũi khi anh và [C]em bên nhau
Và [F]anh nhận ra anh [G]sẽ là người ra [C]đi.