1. Xa phố [Em]ấy, xa trời buồn muôn [C]thuở.
Đã bao [Am]năm ta xa biệt nghìn [Am]trùng.
Rời phương [B7]ấy, con tim buồn nỗi [Em]nhớ.
Thời đùa [Am]vui sông [B6]trôi quên ngày [B7]tháng !
Nơi phố [E]ấy, buồn [E7]vui ngày chóng [A]qua.
Nơi phố [F#m]ấy, món [B7]quà khi trộm [C]lấy.
Nơi phố [B7]ấy, đời ta trot đi [B7]ngang.
Vùi thời [Am]gian không phôi phai ngày [Em]tháng !
2. Nay phố [Em]ấy không buồn không yên [C]ắng.
Phố ấy [Am]nay đã náo nhiệt người [B7]đông.
Có còn [Em]ai đi về trên ngõ [C]vắng.
Đợi bao [B7]năm ta quên được lối [Em]về.
Phố núi [Em]ơi ! Nơi [E7]tình xưa nghĩa [Am]cũ.
Mùa sương [D]mù se [D7]phủ cả chiều [G]Đông.
Hoàng hôn [C]buông đêm [E7]giá rét lạnh [Am]lùng.
Quán bên [B7]đường lẻ loi đèn hắt [B7]bóng.
Ta với [B7]người dạo quanh phiếm chuyện [Em]đời.
(Để kết)
Buồn muôn [E]thuở xa nhau rồi vẫn [A]nhớ.
Phố bây [F#m]chừ có [B7]còn nhớ ta [E]không ?
Hãy mặc [C]ta một [Em]mình nơi xa [Am]vắng.
Phố quên [B7]người… Người nhớ phố mà [Em]chi !