1. Ánh [G] sáng của sự hào nhoáng làm che [D] khuất anh mờ đôi mắt
Bỏ [Em] lỡ em lại đằng sau người tủi [Bm] thân giữa những u sầu
Anh [C] vẫn lầm đường lạc lối sự ích [Bm] kỉ đã vẽ nên [Em] tội
Vượt [Am] quá giới hạn em phải buông [D] thôi.
2. Đôi [G] khi anh nhìn thấy em im lặng [D] không quan tâm đến anh
Lúc [Em] đó giá như anh biết xem lại bản [Bm] thân mình
Thì chuyện tình [C] chẳng kết thúc ngổn [D] ngang anh tâm [Bm] trạng trở nên bất [Em] an
Vì nỗi [Am] đau bây giờ lan tràn mình anh gánh [D] mang.
ĐK:
Thấy em than thở mà [G] sao anh vẫn cứ vô tư nhởn [D] nhơ
Đến khi anh chợt ngỡ [Em] ra cuộc tình đã tức nước vỡ [Bm] bờ
Đánh rơi rụng một nỗi [C] nhớ anh đành phải nhận [Bm] lấy thêm hai nỗi [Em] buồn
Cũng chính [Am] anh đánh rơi ánh mắt nhặt lại tổn [D] thương.
Mất em anh chưa lường [G] trước nỗi trăn trở khi đêm lại [D] buông
Trái tim em muốn dừng [Em] bước anh cũng chẳng thể nào ép [Bm] buộc
Anh khiêm nhường để em [C] thấy kiên cường hơn không [Bm] vướng âu lo tủi [Em] hờn
Chỉ mong [Am] em sớm tìm được người bạn đời tốt [D] hơn
Để quá khứ kia vùi [G] chôn.