VERSE A:
Mẹ thiên [C]nhiên mang sự sống cho [G]muôn loài, vầng ánh dương [Am]hy vọng và những đêm trăng [F]sáng soi đường. [Fm]
Người là [C]những mạch suối tuôn [G]không ngừng, là lúa trên [Am]cánh đồng, biển lớn hay rừng [F]sâu bao đời.
VERSE B:
[Am]Loài thú hoang đang gầm [F]than khổ đau. Chẳng [Dm]biết nên đi về [G]đâu.
[Am]Rừng lớn nay đã tàn [F]hoang chẳng một bóng cây, một cơn [C]lũ mọi thứ cuốn [G]trôi.
[Am]Và biết bao ngôi nhà [F]kia ở trên cánh đồng, chẳng còn [Dm]luỹ tre nơi mẹ [G]ru
[Am]Thuyền cá xác xơ ngổn [F]ngang lạc trong bão giông biển [C]sâu cũng chẳng còn sức [G]sống.
BRIDGE:
[C]Em đã ra đi [Gm]rồi
Mãi trôi theo [F]dòng nước lũ
Mẹ [Cm]vẫn giữ em trong [G]lòng
Đừng sợ [D]hãi vì em đã [D#]không còn phải [F]chịu nhiều [G]đau thương
CHORUS:
[C]Đừng cho bão tố, dập tắt những giấc [G]mơ, dập tắt những hi [Am]vọng, đừng đánh mất niềm [D#]tin sâu tận
Nguyện cầu [C]trên cao, người có nghe [G]tiếng than, từng nỗi đau [Am]thở dài, biển lớn hay rừng [D#]sâu thét gào